*Tôi và chú ba nói chuyện một chút, em vào chuẩn bị nghỉ ngơi sớm đi”

Lạc Thanh Du liếc trộm người mới tới, vẻ mặt khó xử: “Làm phần cho ba người à?”

Chiến Hàn Quân cười nói: “Không cần, cho hai người thôi”

Đôi tay này của cô, anh không cho phép vì người khác làm việc.

Lạc Thanh Du thở phào một cái: “Được.”

Chiến Hàn Quân dẫn Chiến Đình Vũ đến phòng làm việc.

Lúc đầu bầu không khí coi như là hòa hoãn.

“Hàn Quân, cháu thật sự thích Lạc Thanh Du à?” Chiến Hàn Quân gật đầu.

“Chú ba, dựa vào địa vị của cháu bây giờ, không cần miễn cưỡng bản thân, Cưới cô ấy chỉ vì một nguyên nhân, đó là yêu cô ấy, cho nên mong chú ba sau này có thể nhiệt tình với Thanh Du một chút.”

Sắc mặt của Chiến Đình Vũ lúc này sụp đổ hoàn toàn, buồn bã nói: “Cháu nói xem, điều kiện của cháu tốt, sau không tìm tiểu thư khuê các gì mà cưới, lại cứ nhất định phải cưới đứa con rơi của nhà họ Lạc? Cháu bị mỡ heo làm mê muội tâm trí à?”

“Hôm nay chú ba tới, không phải là định chia uyên rẽ thúy đấy chứ?” Chiến Hàn Quân nghiến răng nói.

Chiến Đình Vũ nghe ra anh đang không vui, liền thức thời im lặng.

Lạc Thanh Du đang bận rộn trong phòng bếp, đối với hoàn cảnh lạ lẫm, cô có chút không thích ứng được.

Lục lọi hồi lâu, cuối cùng mới miễn cưỡng thăm dò được vị trí cất nguyên liệu nấu ăn.

Thế nhưng đến lúc làm bếp, vấn đề mới lại tới. Những đồ dùng làm bếp thông minh này không có sách hướng dẫn sử dụng, thì cho dù là học bá cũng không biết dùng.

Bỗng nhiên, trên lầu truyền tới âm thanh tranh cãi chói tai “Chiến Hàn Quân, tim của cháu làm bằng sắt à?”

“Vâng”

“Hàng năm cháu đều tiêu nhiều tiền ủng hộ từ thiện như vậy, bọn chúng cũng là con cháu nhà họ Chiến, lòng từ bi của cháu trước giờ lại không bố thí cho bọn chúng, sao trái tim của cháu lại cứng như thế hả?”

Lạc Thanh Du cả kinh run lên, động tác trong tay bỗng chốc khựng lại.

Ngay sau đó liền nghe âm thanh đổ vỡ của đồ sứ.

Giọng nói lạnh lùng của Chiến Hàn Quân lại truyền tới: “Bọn họ không được công nhận là huyết mạch của nhà họ Chiến. Đó là sản phẩm cho cái đạo đức bại hoại của các người, cháu mà tiếp nhận bọn họ chẳng phải là tam quan cũng vặn vẹo giống như các người sao?”

“Chiến Hàn Quân, cháu sợ con cái bên ngoài của chú ba và chú hai động tới của cải của cháu đi, cho nên mới trăm phương ngàn kế ngăn cản chúng nó được tiến vào Ngọc Bích”

*Của cái của cháu, không ai có thể động vào được.” Chiến Hàn Quân ngông cuồng nói.

“Đúng vậy, cháu có thủ đoạn như thế, trước khi những đứa con bên ngoài này giang cánh trước gió, cháu sẽ không chút lưu tình mà chặt đứt cánh của chúng, thậm chí… cả tính mạng. Ai có thể uy hiếp được cháu chứ?”

“Chú ba, nguyên nhân mà Chiến Hiếu Đình chết vẫn chưa tra ra, chú đừng có đoán bừa, chỉ sợ đến lúc đó lại tự vả mặt mình”

“Cháu có ý gì? Nghỉ ngờ chú à?”

Chiến Hàn Quân im lặng không trả lời.

Chiến Đình Vũ đóng sập cửa đi ra, vẻ mặt hầm hầm rời khỏi.

Tiếng sập cửa vang lên khiến Lạc Thanh Du giật mình run tay, cũng không biết là động phải cái nút trợ năng gì, chỉ thấy tủ lạnh bắt đầu biến hình, lúc cánh cửa mở ra đụng phải chén đĩa mà cô đặt lên kệ bếp.

Sau đó chén đĩa rơi xuống đất, đụng trúng cái nút khác, bệ dâng lên, Lạc Thanh Du mất thăng bằng, lung lay, cuối cùng té nhào vào bàn điều khiển đối diện.

Mắt thấy hiệu ứng lại bắt đầu…

“AI” Lạc Thanh Du hốt hoảng la lên.

Chiến Hàn Quân vội vàng chạy xuống lầu đi tới phòng bếp, nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Lạc Thanh Du năm sạp trên đất… lập tức đóng công tắc tổng.

Đồ làm bếp cuối cùng cái nào về vị trí của cái nấy.

Có điều trên đất vô cùng bừa bộn, nhìn mà giật mình.

Lạc Thanh Du chôn mặt trên đất, xấu hổ chỉ muốn mặt đất nứt ra một cái hố cho mình chui xuống.

Mẹ kiếp, đúng là mất mặt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play