Chiến Hàn Quân đến hiện trường đám cháy và huy động trực thăng giải cứu tất cả những người bị mắc kẹt trong trung tâm đám cháy.

Sau đó, anh đích thân vào hiện trường vụ cháy và hướng dẫn những vị khách đang hoảng loạn thoát ra ngoài một cách trật tự.

Chiến Bá Nam nhắm mắt theo sau, nhưng không ngừng chỉ trích anh: “Hàn Quân, cháu điên rồi. Cháu không muốn sống nữa sao, sao có thể tự mình đích thân đi vào chỉ huy chứ?

Mạng của những người này quan trọng hơn cháu sao?”

Nhưng không biết Chiến Hàn Quân đang nghĩ gì, lại bất chấp lao vào giống như thiêu thân lao vào lửa vậy.

“Cháu đang tìm cái gì? Không cần mạng nữa à?” Chiến Bá Nam giật lấy vòi nước của lính cứu hỏa bên cạnh, phun xung quanh Chiến Hàn Quân.

Không lâu sau Chiến Hàn Quân đi ra, nhưng lại có vác theo một người trên lưng.

Trong đám khói dày đặc.

Chiến Bá Nam hộ tống anh ta khỏi hiện trường vụ cháy.

Ngọn lửa bốc cháy dữ dội gần bốn mươi phút, cuối cùng cũng bị dập tắt.

Chiến Hàn Quân giao những việc còn lại cho Chiến Bá Nam: “Đi kiểm tra tâm điểm của vụ cháy, vị trí những căn phòng bị cháy là của những vị khách nào, còn nữa… phải bắt được kẻ phóng hỏa cho cháu” Câu cuối cùng, Chiến Hàn Quân nói một cách cực kỳ giận dữ.

Chiến Bá Nam đều đáp ứng, ánh mắt rơi vào phía sau lưng anh, tấm chăn ướt sũng trượt ra đế it góc, lúc này Chiến Bá Nam mới nhìn thấy người phụ nữ này chính là Bạch Hoài An.

Ngay sau đó, các bác sĩ ở trung tâm y tế Á Châu lần lượt chạy tới, kiểm tra chẩn đoán cho Bạch Hoài An.

“Chủ tịch, cô An bất tỉnh vì hít phải một lượng khí carbon monoxide quá mức. Ngoài ra, chúng tôi đã lấy ra một chất không xác định trong cơ thể cô ấy… có lẽ, cô ấy hôn mê cũng liên quan một phần đến thứ này”

Chiến Hàn Quân lo lẳng không yên, ánh mắt có chút mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Lập tức… cứu cô ta đi!” Dứt lời liền nhanh chóng rời đi.

Trời mưa to suốt đêm.

Chung quy trời cao không phụ người có lòng, vào lúc tờ mờ sáng, Nghiêm Mặc Hàn tìm thấy Lạc Thanh Du đang bất tỉnh ở lối vào vườn Hương Đỉnh.

“Lạc Thanh Du?” Nghiêm Mặc Hàn chạy đến, ngay lập tức ôm Lạc Thanh Du vào lòng, gọi cô hết lần này đến lần khác đầy vẻ lo lắng “Lạc Thanh Du, tỉnh dậy đi”

Chiến Anh Nguyệt đứng cách đó không xa, nhìn thấy Nghiêm Mặc Hàn quan tâm Lạc Thanh Du như vậy, trong lòng cô có cảm giác đau nhói kỳ lạ.

“Nghiêm Mặc Hàn, có phải anh thích chị ấy không?” Chiến Anh Nguyệt bước tới, ghen tị nói.

Nghiêm Mặc Hàn sửng sốt, không muốn Chiến Anh Nguyệt hiểu lâm mình, liền phủ nhận: “Sao có thể như thế? Anh là được anh trai em nhờ cậy… à không, là bị anh trai em đe dọa cưỡng bức, nên mới đồng ý với anh ấy tìm được Lạc Thanh Du chăm sóc cho cô ta..

“Ö?” Chiến Anh Nguyệt chuyển từ buồn sang vui.

“Lạc Thanh Du..” Chiến Hàn Quân đột nhiên xuất hiện ở ngã tư, nhìn thấy Lạc Thanh Du liền lao tới.

Anh bế Lạc Thanh Du khỏi vòng tay của Nghiêm Mặc Hàn rồi lập tức bước vào nhà.

Nghiêm Mặc Hàn cảm thấy có chút mất mát, bước chân cũng bước theo sau mà không cần suy nghĩ. Chiến Anh Nguyệt đột nhiên nắm lấy cánh tay anh ta: “Mặc Hàn, anh em về rồi, Lạc Thanh Du không cần anh bận tâm nữa, chúng ta đi thôi.”

Nghiêm Mặc Hàn có một chút tức giận nhìn Chiến Anh Nguyệt, tiếng thở dài nhỏ đến mức chẳng ai nghe thấy, một bước quay đầu rời khỏi đó.

Sau khi nước trong bồn tắm chảy chậm lại, Chiến Hàn Quân ôm Lạc Thanh Du, hai thân thể lạnh như băng chìm vào trong làn nước nóng, Anh nâng niu cô như báu vật Dòng nước ấm dần dần bao bọc lấy trái tim lạnh giá.

Cảm nhận được nhịp thở đều đều của cô, trái tim đang hoảng loạn của anh dân dân bình tĩnh lại.

Lạc Thanh Du mở mắt đau đớn vì những động tác thô bạo của anh, nhìn thấy bản thân vừa mới sáng sớm đã cùng Chiến Hàn Quân lăn lộn ở trong bồn tắm…

Lạc Thanh Du kinh ngạc hét lên.

“Áp Nghe thấy giọng hét kinh hãi của cô, anh nhếch miệng cười sung sướng.

“Đêm qua, em đã đi đâu?” Anh hỏi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play