Lạc Thi Hàm nhanh chóng chạy đến, ngay tại lúc cô chạy đến trước cửa, bỗng nhiên cánh cửa bên cạnh chuyển động, sau đó đem cửa mở ra Lúc này đèn trong phòng cũng sáng lên.

Lạc Thanh Du xoay người, liền thấy Chiến Hàn Quân đứng ở đó, tay của anh đang ấn vào cái núi trên tường.

Ánh mắt Lạc Thanh Du ngây ngốc nhìn anh ấn vào cái nút đó, sau đó nghiêng người nhìn lại cách cửa đã bị đóng lại kia Chẳng lẽ là anh đóng lại cánh cửa kia?

“Quân, tôi… tôi giống như là lạc đường. Tôi muốn tìm nhà vệ sinh..” Lạc Thanh Du chậm dãi đi ra, tròng mắt rũ thấp, theo bản năng cô che dấu mọi chuyện vừa mới xảy ra.

Chiến Hàn Quân đưa tay ra, Lạc Thanh Du khẽ run lên, sau đó để tay vào lòng bàn tay anh.

“Đi thôi, tôi mang cô đi ra ngoài” Anh vừa mới tỉnh lại, nhưng bên người lại không thấy Lạc Thanh Dụ, lúc này tìm được cô, chân mày nhíu chặt của anh mới giãn ra.

Lạc Thanh Du bình tĩnh nhìn cái nút anh vừa ấn, cái nút kia giống như một cái hang lớn, đem cô hoàn toàn chiếm đoạt.

Nơi này, rốt cuộc là có bí mật gì?

Chiến Hàn Tướng có phải đang giấu giếm chuyện gì đó không?

“Quân, căn phòng này rất âm u?” Lạc Thanh Du mang theo một tia dò xét run run nói.

Cô vừa nói vừa lén lút liếc nhìn Chiến Hàn Quân.

Nhan sắc hoàn mỹ của người đàn ông tỏa ra khí chất đặc biệt sạch sẽ, sống mũi cao ngất, đôi môi mỏng, ngay cả mái tóc cũng sạch sẽ không nhiễm hạt bụi, cả người anh giống như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng cao quý.

Bộ dạng quang minh lỗi lạc, thản nhiên của anh có phải chỉ là đang giả bộ hay không?

“Cô không thích sao?” Anh không mặn không nhạt hỏi.

Lạc Thanh Du gật đầu một cái: “Không có cửa số sát đất, ánh sáng rất yếu, âm khí lại quá nặng nề. Dễ dàng chiêu mộ âm khí”

“Mê tín” Chiến Hàn Quân nói cô.

Dứt lời, lông mày xinh đẹp của anh lại nhíu lên, cô không thích nơi này, xem ra tối nay phải đổi một căn phòng ngủ.

Chiến Hàn Quân kéo tay cô, đi ra khỏi tầng lầu mờ tối, sau đó đi tới tầng dưới có ánh sáng đầy đủ, Chiến Hàn Quân cũng không có ý định buông tay cô ra.

“Cùng tôi ăn cơm trưa”

Người là sắt, cơm là thép, không thể không ăn cơm được.

Lạc Thanh Du ngoan ngoãn gật đầu một cái: “Được”

Cái gọi là “trước mặt, lại là yến tiệc mà nhà họ Chiến chiêu đãi tân khách.

Lạc Thanh Du cả đường cúi đầu suy nghĩ chuyện, sau khi Chiến Hàn Quân đem cô mang vào yên tiếc náo nhiệt, Lạc Thanh Du đang suy nghĩ lung tung mới hồi phục lại tinh thần.

Lúc này, Bạch Hiểu Phong đứng ở trong đám người, bưng ly rượu, cả người anh ta mặc âu phục màu trắng, vừa ôn văn nho nhã, quân tử khiêm tốn, cười cười như ánh mặt trời.

Lạc Thanh Du thấy anh ta, liền người chạy.

Không nghĩ tới chuyện vẫn xảy ra ngoài dự đoán của cô, Bạc Hiếu Phong không chỉ tới, lại còn nhìn thấy cô!

Lần này thảm rồi, trước tiên nên đi thì hơn.

Nhưng Chiến Hàn Quân nhanh tay nhanh mắt níu chặt lấy cô, cường thế mà đem cô ôm vào ngực, sau đó mang cô đi về phía trước.

“Cô sợ cái gì?”

. Không sợ! Tôi chỉ là bị một loại bệnh kỳ lạ, khi đến nơi có nhiều người thì sẽ hít thở không thông, gò má nóng lên, tim đập dồn dập..” Lạc Thanh Du nghiêm trang nói bậy bạ.

“Đó là xấu hổ” Chiến Hàn Quân lập tức vạch trần lời nói dối của cô.

Lạc Thanh Du mông lung, cái này anh cũng đoán được?

Người đàn ông này học hành ưu tú như vậy, chức quyền cao như vậy, không ngờ tới những trò khôn vặt cũng học được. Thật là khiến người ta ghen tị.

“Quân, tôi thấy đàn ông đẹp mắt sẽ là đàn ông đi một mình. Tôi có thể không đi cùng anh hay không?”

Chiến Hàn Quân không chút lưu tình lại vạch trần lời nói dối của cô: “Vậy mỗi lân cô nhìn thấy tôi không phải đều chạy rất nhanh sao? Ý của cô là tôi không đẹp?”

Lạc Thanh Du chột dạ nói: “Dáng dấp của anh rất đẹp, anh so với tất cả người đàn ông khác đều đẹp hơn”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play