Chiến Hàn Quân cũng rất ấm ức, người phụ nữ nhỏ bé mà anh nhớ nhung biết bao lâu nay cuối cùng cũng bị anh lừa đưa về biệt thự Ngọc Bích Đương nhiên sẽ không tránh khỏi có chút kích động.

Chiến Hàn Quân hết sức dịu dàng giúp cô mặc quần áo, mãi đến lúc này thì cơn tức giận trong lòng Lạc Thanh Du mới hơi dịu đi Nhưng sau khi mặc quần áo xong thì đột nhiên trên người cô liền truyền đến mấy tiếng bíp bíp bíp bíp.

Lạc Thanh Du tìm thấy một chiếc huy hiệu đang phát ra âm thanh trên cổ tay áo, vô cùng ngạc nhiên nhìn Chiến Hàn Quân hỏi: “Đây là cái gì?”

“Thiết bị hẹn giờ! Nó ghi lại thời gian cô ở bên cạnh tôi”

Bộ đếm thời gian này không phải là một chiếc đồng hồ tính giờ thông thường, điểm đặc biệt của nó nằm ở bộ phận cảm biến. Mà thiết bị cảm biến tương ứng của nó lại nằm ở chiếc đồng hồ kim cương của Chiến Hàn Quân.

Khi cô càng đến gần Chiến Hàn Quân thì kim tính giờ sẽ chuyến động càng nhanh. Nếu như cô càng cách xa anh thì kim tính giờ sẽ càng trôi chậm lại Sau khi Lạc Thanh Du nghiên cứu nguyên lý hoạt động của chiếc máy này xong thì bất ngờ hậm hực trừng mắt nhìn Chiến Hàn Quân.

*Khoảng cách mà thiết bị tính giờ này hoạt động hiệu quả là bao nhiêu?”

“80!” Chiến Hàn Quân nói.

Lạc Thanh Du bày ra vẻ mặt buồn bực: “50 mét? Thế thì cũng quá ngắn đi?”

Chiến Hàn Quân nhanh chóng đính chính lại: “50 cm”

Lạc Thanh Du cảm thấy mình sắp nổ tung ra rồi!

“Anh dứt khoát trói tôi lên người anh là được rồi!”

Nghe cô nói vậy, Chiến Hàn Quân liền vô cùng nghiêm túc nhìn cô: ‘Ý kiến không tồi đó.”

Nếu được thì anh còn chỉ mong sao có thể giấu cô trong túi suốt cả ngày.

Lạc Thanh Du tức giận ngồi sang một bên, giận dỗi mãi không thôi.

Thế nhưng dáng vẻ này của cô lại làm cho Chiến Hàn Quân thích thú mỉm cười, anh đưa †ay xoa mái tóc dài mềm mại của cô.

Anh thích cô nằm gọn trong tầm với của anh, bất kể lúc nào đưa tay ra cũng có thể chạm vào cô!

Hai mắt Lạc Thanh Du rưng rưng, chẳng lẽ trong ba ngày tiếp theo cô phải chấp nhận bị tên biến thái này ức hiếp đến mức lột hẳn mấy lớp da hay sao?

Đột nhiên cô nghĩ đến vị cứu tinh duy nhất hiện giờ, Lạc Thanh Du nhanh trí nghĩ ra một biện pháp.

“Cậu Quân, bé An đâu?”

Chiến Hàn Quân ung dung nói: “Tôi đã đưa chúng đến nhà của ông bà rồi”

Lạc Thanh Du cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt, ra vẻ đáng thương nói: “Tôi nhớ mấy đứa trẻ rồi”

Chiến Hàn Quân nhìn cô, anh đã sớm nhìn thấu chút suy nghĩ nhỏ đấy của cô rồi, hung hãng nói: ‘Không được nhớ đến chúng!”

Lạc Thanh Du: “…”

Anh quá bá đạo rồi đó!

Lạc Thanh Du cũng học theo giọng điệu của anh: “Nhưng mà tôi không thể kiểm soát bản thân mình, tôi thấy rất nhớ chúng. Nỗi nhớ nhung giống như một mũi tên đã lên dây, làm thế nào cũng không thể kiểm soát nổi, phải làm gì đây?”

Khóe môi Chiến Hàn Quân khẽ nhếch lên, anh đưa tay nâng cảm cô lên, cười xấu xa: “Sao, cô muốn con trai đến cứu cô à?”

Lạc Thanh Du vội lắc đầu: “Cậu Quân, anh hiểu lầm tôi rồi. Có thể hầu hạ anh là phúc của tổ tiên mười tám đời tốt bụng tích đức, sao tôi lại có thể muốn chạy trốn chứ Chiến Hàn Quân hơi cúi người xuống rồi hôn một cái thật mạnh lên trán cô, coi như đó là phần thưởng dành cho sự thức thời của cô.

“Cô có thể nghĩ như vậy quả thực là rất tốt”

Thế nhưng cô vẫn chưa chịu từ bỏ ý đồ đen tối nói: “Thế nhỡ đâu bọn chúng nhớ tôi thì phải làm sao?”

“Có thể gọi video.”

Lạc Thanh Du đưa tay chấm nước mắt cho cô, hết khóc lại cười: “Thế bây giờ có thể gọi luôn không?”

Cô muốn nhờ con trai mình giúp đốt Chiến Hàn Quân gật đầu, lấy điện thoại ra, rất nhanh đã gọi được cho bé An.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play