Lạc Thanh Du bĩu môi, cái tên này đúng là hấp ta hấp tấp, chỉ biết nhắc đến vấn đề làm người khác khó chịu, cô biết thừa hôm nay là ngày cô bán thân mình cho anh “Hợp đồng của chúng ta bắt đầu được tính từ lúc cô đến bên cạnh tôi, trọn vẹn 72 giờ đồng hồ” Chiến Hàn Quân lên tiếng nhắc nhở cô.

Lạc Thanh Du không khỏi chau mày, trong hợp đồng viết chỉ tiết như vậy sao?

Dù sao thì anh cũng là một nhà tư bản lớn, cô muốn dùng khả năng kém cỏi này để đấu lại anh thì quả thật là không có cửa.

Lạc Thanh Du miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Cậu Quân, anh đừng lo lắng, tôi rất chú trọng chữ tín trong làm ăn mà, tuyệt đối sẽ không ăn bớt của anh một giây một phút nào”

*Thế thì tốt. Mở cửa đi!”

Vừa nói xong thì bên ngoài đã truyền tới tiếng gõ cửa êm ái.

Lạc Thanh Du ngồi trên giường giống như cô sắp phải đối mặt với một kẻ thù lớn mạnh, căng thẳng nhìn về phía cửa chống trộm.

Giống như một con thú yếu ớt và bất lực vẫn đang cố gắng đấu tranh. Nhưng cuối cùng cũng vẫn chấp nhận số mệnh bước ra khỏi giường, đi tới ra ngoài mở cửa.

Hôm nay Chiến Hàn Quân đã vứt bỏ chiếc áo khoác vest cấm dục mà anh vẫn mặc hàng ngày thay vào đó là một chiếc áo phông màu xanh lá cây cỏ, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác đơn giản, hơn nữa lại còn đeo thêm một chiếc vòng cổ hình đầu lâu…

Sợi dây chuyền khiến cho Lạc Thanh Du cảm thấy có chút quen thuộc. Chỉ có điều, lúc này, sự chú ý của cô hoàn toàn bị cuốn hút bởi đôi chân dài, khuôn mặt đẹp trai, có phần lười biếng nhưng cũng không làm mất đi hơi thở cao quý mê hoặc của anh.

Đột nhiên cô liền cảm thấy hình như cô bán thân mình cho anh cũng chẳng phải chuyện gì khủng khiếp.

Chiến Hàn Quân đưa cho cô một chiếc hộp, trong đó là một bộ quần áo: “Thay ra”

Sau đó thoải mái đi thẳng vào trong nhà, hơn nữa lại còn vui mừng đắc ý đi dạo một vòng như thể đây là nhà của anh vậy, cuối cùng mới ngồi lên giường của cô.

Lạc Thanh Du vô cùng quẫn bách đứng trước mặt anh, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cậu Quân, tôi phải thay quần áo rồi.”

Ngược lại Chiến Hàn Quân lại vô cùng điềm tĩnh nhìn về phía cô: “Những lúc chúng †a nhìn thấy nhau khỏa thân còn ít sao?”

Ngay lập tức khuôn mặt của Lạc Thanh Du liên đỏ bừng lên như mông khỉ, cô nhấc quần áo lên rồi vội vàng chạy vào phòng tắm.

Lề mà lề mề trong phòng tắm một hồi lâu, Lạc Thanh Du mới thu hết can đảm để bước ra ngoài.

Ánh mắt của Chiến Hàn Quân hướng về phía Lạc Thanh Du, trong phút chốc liền thất thần.

Cô mặc một chiếc váy bó sát người màu xanh lá cây cỏ, tôn lên vóc dáng yêu kiều và duyên dáng của cô. Bên ngoài còn khoác.

thêm một chiếc áo khoác đơn giản cùng màu với áo khoác của anh bên ngoài khiến cô trông có vẻ khá là dịu dàng và duyên dáng.

Lạc Thanh Du bày ra dáng vẻ bị người ta ức hiếp mà vô cùng căm tức nhìn về phía anh: “Cậu Quân, tôi mặc chiếc váy này có thể khiến người ta hiểu lầm là đồ đôi đó.”

Chiến Hàn Quân nghe thấy vậy thì nghiêm túc uốn lại lời cô nói: “Thì nó chính là đồ đôi mà”

Sau đó đưa mấy ngón tay về phía cô vẫy cô lại đây, hành động khiêu khích này là do anh làm ra, không chỉ không hề có một chút cảm giác khoa trương nào mà ngược lại còn khiến người khác cho cảm thấy một sự mê hoặc quyến rũ chết người, trong lòng liền có chút rung động, Lạc Thanh Du cứ nghĩ rằng anh muốn cài nút cổ váy ở sau lưng giúp cô, ai biết khi cô vừa bước tới thì anh đã nhanh tay kéo cô vào trong lòng.

Cả người Lạc Thanh Du đột nhiên trở nên căng thẳng.

“Theo tôi trở về biệt thự Ngọc Bích” Anh nói.

Lạc Thanh Du cảm thấy rất khó hiểu: “Tại sao lại phải trở về biệt thự Ngọc Bích?”

Theo những gì cô được biết thì nếu như không có sự kiện gì trọng đại, anh sẽ không cho mời người ngoài vào biệt thự Ngọc Bích này đâu.

“Ngày mai là tiệc sinh nhật của ông nội.”

“Cậu Quân, anh để tôi đi cùng anh trở về biệt thự Ngọc Bích như vậy, anh không sợ sẽ làm cho người khác hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta hay sao?” Lạc Thanh Du tốt bụng nhắc nhở anh.

“Hiểu làm chúng ta cái gì?” Anh rõ ràng biết thừa nhưng vẫn cố tình hỏi.

“Hiểu lầm cậu Quân đây vẫn còn tình cảm với tôi!”Lạc Thanh Du mặt dày nói.

Lạc Thanh Du bóp hai má cô: “Nếu tôi nói, đây không phải là hiểu lầm thì sao?”

Lạc Thanh Du: “..”

Còn lâu cô mới tin mấy lời nói suông này của anh!

Đến tận khi cô ngồi vào ghế sau chiếc Rolls Royce của anh thì cô vẫn đang không ngừng đấu tranh.

Cô thực sự phải đến biệt thự Ngọc Bích để ở với anh ba ngày sắp tới hay sao?

Tất nhiên đáp án sẽ là không rồi Thế nhưng một giọng nói trâm thấp khác lại vang lên trong đầu: “Chẳng lẽ cô không muốn điều tra nguyên nhân khiến Quốc Việt bị tự kỷ hay sao? Chẳng lẽ không muốn biết người phụ nữ điên cuồng đang trốn trên giường của Chiến Hàn Quân là ai hay sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play