Lạc Thanh Du ngây người nhìn ông ấy, đây vẫn là người bố lịch lãm trong trí nhớ của cô sao?

Đã không gặp ông ấy vài năm, mà bố già đi nhanh quá, rõ ràng là chưa đến sáu mươi tuổi Nghiêm Cách bước đến ghế sô pha da và chậm rãi ngồi xuống. Chỉ vào chiếc ghế sô pha đối diện, anh nói với Lạc Thanh Du: “Ngồi đi”

Lạc Thanh Du ngồi xuống ghế sô pha bên người, vị trí gần ông ấy nhất.

Thôi Như An nghiêm khắc dặn dò: “Mang trà cho khách.”

Thôi Như An hừ lạnh một tiếng: “Chồng à, trong nhà lấy đâu ra trà ngon mà chiêu đãi khách cơ chứ”

Lạc Thanh Du nói ngay: “Nước lọc thôi là được”

Thôi Như An đi rót nước cho Lạc Thanh Du và không ngừng lảm nhảm: “Nếu con cái chúng ta không thương hại chúng ta thì cả nhà đến nước lọc cũng không được uống.

Hừm, còn hai đứa con của vợ cả nhà họ Nghiêm thì sao? Vào thời điểm quan trọng cũng chẳng tin tưởng được? “

Khuôn mặt già nua nghiêm khắc lập tức ảm đạm xuống, tức giận nói: “Cô một ngày không nhắc tới bọn họ thì cô không chịu được sao?”

Thôi Như An bước tới với nước sôi và đặt nặng tách trà xuống bàn, tạo ra một tiếng va chạm mạnh để thể hiện sự không hài lòng.

trong lòng “Đúng vậy, tôi không hài lòng. Dựa vào cái gì mà có vinh quang như vậy, chỉ có Nghiêm Linh Trang và Nghiêm Mặc Hàn mới có thể nhận được sự thừa nhận của nhà họ Nghiêm.

Nhưng con của tôi phải sống ở một nơi không nhìn thấy anh sáng sao? Nhà họ Nghiêm bây giờ đã sụp đổ rồi? Nhà tan cửa nát, chúng nó ở đâu, muốn chạy là chạy, mà muốn con gái tôi ra ngoài chịu sương gió cùng anh? “

Lạc Thanh Du đang cầm tách trà và từ từ nhấm nháp thứ nước lã.

Trong mắt cô, sự phần nộ của Thôi Như An chỉ đơn giản là nực cười, cô đã chia cắt bố và mẹ mình, khiến cô mất đi tình bố con chỉ sau một đêm.

Nhưng hai đứa con gái của cô ta, dưới sự bảo vệ của bố, lại có một cuộc sống nuông chiều và sung túc.

Ngày nay, nhà họ Nghiêm sụp đổ, mặc dù Nghiêm Mặc Hàn không giỏi quản lý công ty nhưng anh vẫn nỗ lực để cứu nhà họ Nghiêm.

Mà cô ấy đã chết. Vậy thì làm sao có thể cùng nhà họ Nghiêm chia sẻ mưa gió?

Lạc Thanh Du không vui, nhưng cũng không dám nói ra.

Uy nghiêm nghiêm khắc như ông xem ra cũng không thể so sánh như năm đó, Thôi Như An lải nhải hồi lâu, ông ấy chỉ lắng nghe, không phản bác nữa.

Nhưng cuối cùng cũng đành bất lực nói: “Nhà có khách, chỉ cần bớt nói vài câu là được”

Thôi Như An khịt mũi và đi lên tầng trên.

Lạc Thanh Du nhìn bố vừa bực bội vừa khó chịu, nhớ tới trước kia ông ấy uy nghiêm trước mặt mẹ hiền, liền cảm thấy đây chính là gieo gió gặt bão.

“Giám đốc Nghiêm, đây là danh thiếp của  tôi?

Lạc Thanh Du đưa danh thiếp tự làm cho ông Nghiêm, Một tấm danh thiếp màu đen tuyền có tên cô ấy được viết bằng những chữ cái mạ vàng lớn. Có tên và nghề nghiệp: Lâm Phương, hacker.

Ở phía sau, có ghi rõ ràng trường cô ấy tốt nghiệp – QHXYI Ánh mắt nghiêm túc trở nên sửng sốt, tay cầm danh thiếp run lên không thể giải thích được, nghi ngờ nhìn cô ấy.

Lâm Phương Nghề nghiệp: Hacker Tốt nghiệp tại: QHXY.

Mọi thứ đều giống hệt Linh Trang “Cô là ai?” Đôi mắt nghiêm khắc khóa chặt khuôn mặt của Lạc Thanh Du.

Lạc Thanh Du lặng lẽ nhìn anh: “Tôi tên là Lâm Phương, tôi đến đây để xin việc”

Nghiêm Cách chế nhạo: “Ha ha, xin việc?

Doanh nghiệp của nhà họ Nghiêm đang trên bờ vực phá sản. Vào thời điểm này, ngay cả việc sa thải cũng không có gì là lạ. Tại sao lại thuê nhân viên mới?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play