Bé Thanh An bị cô dì chú bác để ý như vậy, có chút ngại ngùng, xấu hổ vùi đầu vào ngực Chiến Hàn Quân. Sau đó, mắt nhắm mắt mở hiền lành quan sát nơi lạ lẫm này.
Hành động ngượng ngùng khiến Chiến Hàn Quân khẽ mỉm cười: “Cháu mắc cỡ à?”
Bé Thanh An ôm cổ rụt rè hỏi: “Chú ơi, sao mọi người cứ nhìn cháu hoài vậy?”
Ánh mắt nghiêm nghị của Chiến Hàn Quân nhìn xung quanh nhà hàng, đám nhân viên đó lại vội vàng vùi đầu làm việc.
Chiến Hàn Quân nói với Thanh An: “Có lẽ là bởi vì cháu rất đáng yêu”
Bé Thanh An ngây người nhìn Chiến Hàn Quân.
“Sao vậy?” Chiến Hàn Quân hỏi.
“Chú, đây là lần đầu tiên chú khen ngợi Thanh An đó ạ” Trong mắt bảo bối Thanh An không giấu được vẻ kinh ngạc.
Chiến Hàn Quân cau mày: “Thật sao?”
Vào lúc đó, thật muốn quên đi sự thờ ơ của anh ấy với bé Thanh An.
Truyện Trọng Sinh*Chú sau này sẽ luôn khen ngợi cháu, trong lòng sẽ không giấu diếm cháu bất cứ điều gì cả”
Bảo bối Thanh An cười híp mắt lại, con ngươi đen như ngọc bảo thạch hiện lên long lanh.
“Chú, lúc chú không tức giận, trông thật là đẹp trai”
“Vậy ư?”
Hai bố con vừa trò chuyện vừa đi đến quầy lễ tân nhà hàng, nhìn những món sơn hào hải vị bé Thanh An kinh ngạc thốt lên: “Chà”
“Cháu muốn ăn gì nào?” Chiến Hàn Quân hỏi cô bé.
Đột nhiên anh thấy rằng mình ít quan tâm đến đứa bé và thậm chí còn không biết sở thích là của cô bé là gì. Trong lòng chợt nảy sinh một cảm giác tội lỗi.
“Muốn ăn cái gì thì gọi món đớ? Không cần quan tâm đến giá của món ăn đó thế nào sao ạ?” Bé Thanh An nhìn Chiến Hàn Quân có chút lo lắng: “Nếu đắt quá thì sao?”
Người phục vụ bán đồ ăn ở quầy lễ tân chết lặng khi nghe lời bé Thanh An.
Cùng với giám đốc đi ăn tối mà phải lo về giá cao hay sao? Thật muốn bắt cóc cô bé dễ thương này về nuôi, phải làm sao đây?
Thật sự dễ thương.
“Cháu xem chú của cháu trông giống như thiếu tiền hay sao?” Chiến Hàn Quân hỏi.
Bé Thanh An nghiêm túc nói: “Chú không thiếu tiền.”
Đôi mi dài như liễu rũ xuống, giọng nói phút chốc trở nên uể oải: “Nhưng chú ơi, chú sẵn lòng tiêu tiền vì cháu sao?”
Chiến Hàn Quân: “…
Anh bất giác ôm đứa bé chặt hơn: “Tất nhiên là có”
Mặc dù có được phiếu lương thực ‘Chú Quân, nhưng bảo bối Thanh An lại là một đứa bé tăn tiện. Cô gọi hai món nhỏ và một món cháo, nụ cười ngọt ngào nở một cách hài lòng.
Chiến Hàn Quân hỏi cô bé: “Cháu không muốn ăn gì nữa sao?”
Bé Thanh An rất mãn nguyện nói: “Không, mẹ nói, không thể lãng phí thức ăn”
Chiến Hàn Quân rất ủng hộ việc dạy con của Linh Trang, nhưng anh cảm thấy rất đau khổ khi chứng kiến đứa con gái cưng của mình có thói quen ăn uống của người nghèo.
Chiến Hàn Quân tùy tiện gọi cho cô bé một ít đồ ăn nhẹ. Sau đó dắt bé Thanh An đi tới gian phòng bên cửa sổ để tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh của hai người.
Bởi vì giám đốc đến thăm đột ngột, nhà hàng yên tĩnh hơn bao giờ hết, thậm chí có thể nghe thấy tiếng kim rơi trên mặt đất.
Vì vậy, khi trợ lý tổng giám đốc Quan Minh ‘Vũ đến nhà hàng như thường lệ, ánh mắt mọi người đều xem anh ta như bảo vật quốc gia.
“Ủa, hôm nay mặt trời mọc từ đẳng tây hay sao? Cái mồm lắm chuyện của mọi người sao lại câm như bỏ lọ vậy?”
Người phụ trách an ninh mạng nháy mắt với Quan Minh Vũ và chỉ về hướng tổng giám đốc.
Quan Minh Vũ nhìn theo hướng anh ta chỉ, liền thấy trong khoang rỗng tao nhã, chủ tịch và bé Thanh An đang ngồi cạnh nhau, động tác ăn khớp kinh ngạc.
Hình ảnh đó thực sự rất đẹp.
“Con gái quả nhiên như tiểu tình nhân của bố!” Quan Minh Vũ không khỏi thở dài khi nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc trên gương mặt của tổng giám đốc.
Quan Minh Vũ ban đầu độc đoán, ngang ngược trong một giây chuyển sang một người lịch thiệp trước mặt giám đốc, căm hộp cơm với vẻ mặt trịnh trọng bước tới chỗ chủ tịch.
Chiến Hàn Quân liếc anh một cái rồi mắng: “Cút đi”
Đột nhiên phá hỏng thời gian của hai bố con họ, thật không biết thời thế.
Quan Minh Vũ không biết xấu hổ nói: “Giám đốc, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”
Vẻ mặt của Chiến Hàn Quân dịu đi một chút.