Ánh mắt thâm sâu của Chiến Hàn Quân nhìn ra ngoài cửa: “Lạc Thanh Du đâu?”

“Tâm trạng không tốt, đang ngồi ngẩn ra ở sô pha”

Chiến Ánh Nguyệt nhìn Chiến Hàn Quân, bắt được sự buồn bực nổi lên trong mắt anh, Chiến Ánh Nguyệt mượn chủ đều này để nói “Anh, hình như anh rất quan tâm đến chị đấy?”

“Cô ấy sắp trở thành vợ của anh rồi. Lẽ nào anh không nên quan tâm đến cô ấy sao?”

Chiến Hàn Quân hỏi.

“Nhưng Lạc Thanh Du người ta không muốn phục hôn với anh đâu. Em không hiểu, Hà Nội nhiều phụ nữ như vậy, sao anh nhất định phải em chị ấy gả cho mình chứ?” Chiến Ánh Nguyệt khó hiểu.

“Không phải là cô ấy thì không được” Ánh mắt Chiến Hàn Quân hiện lên tia kiên định.

Chiến Ánh Nguyệt khoanh tay, tiến lên phía trước một bước, dường như đứng gần anh.

Sau đó cô ấy cẩn thận xem xét ánh mắt anh, chất vấn: “Anh, anh nói thật cho em biết, trong lòng anh vẫn còn chị Linh Trang đúng không?”

Chiến Hàn Quân gật đầu.

“Nếu như vẫn còn chị Linh Trang, vậy sao anh phải tỏ ra thâm tình như biển sâu đối với chị dâu chứ? Anh, điều này không công bằng đối với chị dâu”

Chiến Hàn Quân nhìn Chiến Ánh Nguyệt: “Anh yêu Linh Trang, cũng yêu Lạc Thanh Du hiện tại. Điều này không mâu thuẫn. Ánh Nguyệt, em không cần quan tâm đến chuyện này. Chỉ cần chúc phúc bọn anh là được rồi”

Chiến Ánh Nguyệt hồ đồ rồi, vốn dĩ cô ấy nghĩ rằng anh trai ép chị dâu phục hôn là vì bọn nhỏ. Ai ngờ vậy mà anh lại tự mình nói ra là anh yêu Lạc Thanh Du.

“Vậy được thôi, em chúc phúc hai người”

Chiến Ánh Nguyệt nhún vai.

Rời khỏi phòng Chiến Hàn Quân, khi Chiến Ánh Nguyệt xuống lầu thì thấy Lạc Thanh Du đã ăn xong bát canh hạt sen, nhưng dưới đáy vẫn còn vài hạt sen.

Chiến Ánh Nguyệt ngẩn ra tại chỗ.

Chị Linh Trang cũng có thói quen thích ăn canh hạt sen, nhưng không thích ăn hạt sen.

Không phải là, anh trai thích chị dâu, là bởi vì tính cách và sở thích của chị dâu giống chị Linh Trang chứ. Cho nên anh mới để chị dâu thay thế cho chị Linh Trang? . Đam Mỹ Hay

“Chị dâu”

Chiến Ánh Nguyệt xuống tầng, ngồi bên cạnh Lạc Thanh Du, nằm tay cô làm nũng: “Tôi nay em ở lại đây với chị”

Lạc Thanh Du gật đầu.

Nửa đêm, Bệnh viện Á Châu gọi điện thoại gấp cho Chiến Hàn Quân, bác sĩ nói với anh: “Bệnh tình của ông cụ nhà họ Nghiêm đang gặp phải nguy hiểm”

Tim Chiến Hàn Quân chìm xuống, nhanh chóng mặc quần áo vào đến phòng ngủ của Lạc Thanh Du, gõ cửa.

“Mặc quần áo vào, nhanh theo tôi đến Á Châu”

Lạc Thanh Du mơ hồ, nhưng vẫn ngoan ngoãn mặc quần áo vào đi ra ngoài.

Chiến Ánh Nguyệt chui từ trong chăn ra, mơ hồ hỏi: “Anh, xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao muộn như vậy rồi còn đến Á Châu chứ?”

Chiến Hàn Quân không biết nghĩ đến cái gì, kéo Chiến Ánh Nguyệt dậy: “Em cũng đi cùng đi”

Chiến Ánh Nguyệt chỉ đành phải mặc quần áo vào, ba người vội vàng đi xuống tầng Chiến Hàn Quân ném chìa khóa cho Chiến Ánh Nguyệt: “Em lái xe”

Chiến Ánh Nguyệt cuối cùng cũng biết lý do vì sao mình bị anh trai lôi dậy, ai oán nói: “Anh là anh ruột của em sao? Vì muốn để em lái xe mà không cho em ngủ sao? Anh cũng không phải là không biết lái xe”

Chiến Hàn Quân và Lạc Thanh Du ngồi ở ghế sau. Chiến Ánh Nguyệt mơ hồ nổ máy, nhấn ga phóng đi Nhìn sắc mặt nghiêm nghị của Chiến Hàn Quân, Lạc Thanh Du có chút dự cảm không tốt: “Anh Quân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Đến nơi rồi nói Sau khi Chiến Ánh Nguyệt lái xe vào thành phổ, Chiến Hàn Quân đột nhiên nói: “Đến Bệnh viện Á Châu”

Lạc Thanh Du nghiêng đầu nhìn anh: “Mẹ tôi xảy ra chuyện gì sao?”

Chiến Hàn Quân nằm tay cô, lắc đầu. Thần sắc nghiêm trọng: “Là ông cụ nhà họ Nghiêm”

Nhất thời biểu cảm của Lạc Thanh Du trở lên mất kiểm soát, hoảng loạn không yên

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play