Bạch Hoài An như nghe thấy một chuyện hư ảo vậy: “Không thế nào, muốn tôi đi xin lỗi người phụ nữ ngu dốt hèn hạ kia, thì tôi không thể nào làm được”

Quan Minh Vũ đã đưa lời xong, càng mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Vậy thì cô An đợi xem tập đoàn Bạch thị giấy dụa trong khó khăn như thế nào đi. Có lẽ sắp bị phá sản, bị mọi người lao vào đánh như tập đoàn Lạc thị chính là tương lai của các người”

Bạch Hoài An luôn chế nhạo tập đoàn Lạc thị sắp bị phá sản, không ngờ tập đoàn Bạch thị hiển hách bọn họ cũng rơi đến bước bị người dân chế nhạo như tập đoàn Lạc thị, lòng công chúa kiêu ngạo của cô ta có chút hoảng sợ rơi vào trong bóng tối.

“Cầu xin anh, để tôi gặp cậu Quân một lần đi Quan Minh Vũ nhìn cô An ngạo mạn bây giờ lại giống như một con chó nhà đám vậy, không nhịn được nhếch môi, tiếc nuối nói: “Cô An, thứ cho tôi không có năng lực”

Bạch Hoài An càng không quan tâm đến hình tượng, bắt đầu hét lên: “Anh Quân, em là Hoài An, xin anh ra gặp em một lần đi, em biết sai rồi”

Đáp lại cô ta lại là sự yên tĩnh và cô đơn trên hành lang Bạch Hoài An mất tinh thần ngồi sụp xuống đất, khóc lóc: “Em thật sự biết sai Cậu Quân”

Chiến Hàn Quân đi từ trong văn phòng ra, hai tay đút trong túi quần, mạnh mẽ đi về phía Bạch Hoài An.

Sau khi Bạch Hoài An thấy Chiến Hàn Quân thì hết khóc lại cười.

Cô ta biết Chiến Hàn Quân vẫn không thể tuyệt tình với cô ta được.

Chiến Hàn Quân đi đến trước mặt cô ta, dừng lại, nhíu mày nói: “Bạch Hoài An, cô thật sự muốn tôi tha thứ cho cô sao?”

Bạch Hoài An ngây thơ gật đầu: “Chỉ cần cậu Quân có tha cho em, tha cho tập đoàn Bạch thị, cậu muốn em làm gì cũng được”

“Vậy sao?” Chiến Hàn Quân lạnh lùng hỏi.

“Nghe nói cô tát Thanh Du nhà tôi mười một cái, tôi trước giờ luôn là người ân oán phân minh, chỉ cần cô có thể chịu được mười một cái tát của vệ sĩ của tôi, thì món nợ này sẽ được hủy bỏ, thế nào?”

Chiến Hàn Quân nói xong thì ra hiệu cho vệ sĩ bên cạnh.

Vệ sĩ đó lập tức đứng ra, Bạch Hoài An rùng mình sợ hãi khi nhìn thấy cơ thể cường tráng của vệ sĩ kia.

Để anh ta tát cô một cái cô cũng có thể hộc máu mà chết chứ đừng nói đến mười một cái.

Cậu Quân kiên quyết muốn mạng của cô như vậy sao?

Anh lại có thể đối với cô tàn nhắn như vậy, không chút lưu tình nào sao?

“Sợ rồi sao? Vậy tôi sẽ cô một con đường sống khác”

Chiến Hàn Quân nói: “Cô đi xin lỗi Lạc Thanh Du, xin cô ấy tha thứ cho cô. Nếu như: cô ấy có thể tha thứ cho cô, thì tôi sẽ cho cô một con đường sống. Nếu như cô ấy không muốn tha thứ cho cô, vậy thì tập đoàn Bạch thị các cô sau này sẽ không thể nhìn thấy mặt trời nữa đâu. Nhân tiện lấy hai tay của cô coi như là lãi”

Nói xong, Chiến Hàn Quân sải bước rời đi.

Bạch Hoài An khốn đốn bò dậy, kinh hồn bạt vía đi ra ngoài.

Cậu Quân vậy mà lại ép cô đi xin lỗi Lạc Thanh Du?

Cô ta không làm được.

Nhưng xem ra lần này cậu Quân rất nghiêm túc, nếu như cô ta không làm theo lời cậu Quân, thì tập đoàn Bạch thị của cô ta sẽ trở thành trò cười của Hà Nội mất.

Càng đáng sợ hơn là, cậu Quân còn muốn chặt đứt hai tay của cô ta.

Chẳng phải đến lúc đó cô ta sẽ trở thành người tàn tật bị mọi người khinh thường sao?

Còn không bằng Lạc Thanh Du?

Cô ta phải làm thế nào đây?

Hoa viên Nhật Lịch.

Ánh chiều tà của hoàng hôn trải dài trên những tòa nhà màu trắng trang nhã, lấp lánh ánh vàng, giống như một đại dương màu vàng rực rỡ vậy.

Lạc Thanh Du ngồi trên xích đu trước đình, nhẹ nhàng đung đưa, ánh mắt nhìn về phía con đường ngoài hàng rào màu xanh đen, chìm vào suy tư.

Chiến Hàn Quân sắp xếp cô ở trong biệt thự có phòng cảnh xinh đẹp này, còn mời người giúp việc đến chăm sóc cô, để cô có một cuộc sống sung sướng, rốt cuộc anh có ý gì chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play