Lạc Thanh Du khó tin trừng mắt nhìn anh: “Anh định làm thế thật đấy à?”

Người này không định cộp dấu Á Châu cho tất cả kiến trúc ở Thủ Đô này chứ?

Chiến Hàn Quân nghiêm túc gật đầu.

Lạc Thanh Du dở khóc dở cười: “Cậu Quân, đây là nhà của Bạch Hiểu Phong, tôi là khách thuê ở đây. Mà anh chẳng qua chỉ là bố của con tôi, đến đây nhận thân thôi. Anh có tư cách gì cải tạo căn hộ này?”

Chiến Hàn Quân nhìn Lạc Thanh Du đầy trách cứ, sao cô ấy lại nói anh xa lạ như vậy?

Lạc Thanh Du thấy mắt anh chợt sâu thảm mới giật mình nhớ tới mình đang nói chuyện với ai.

Cô lập tức giấu hết nanh vuốt đi, thay thái độ mạnh mẽ vừa rồi, nở một nụ cười nịnh nọt.

Chiến Hàn Quân xốc chăn đi xuống giường, khuôn mặt tuấn tú rất nhăn nhó.

Lạc Thanh Du hoàn toàn không ứng phó được tính cách vui giận thất thường của người này, chỉ có thể khom mình lấy lòng: “Được rồi, nếu anh muốn sửa chữa một chút tôi cũng không có ý kiến gì. Nhưng hi vọng anh có thể trưng cầu sự đồng ý của Bạch Hiếu Phong.”

Chiến Hàn Quân đứng trước bồn rửa tay lắng nghe giọng nói nhường nhịn của người bên ngoài, đuôi mắt là ý cười sung sướng khó giấu.

Thật lâu sau, anh ra khỏi nhà tắm, mái tóc xõa đã được chải gọn ngăn nắp, gương mặt khôi phục vẻ kiêu ngạo khó gần.

Anh đứng trước mặt Lạc Thanh Du, đôi mắt lạnh nhát ẩn giấu vẻ tính kế khó nhận ra.

“Cô đã đồng ý trang hoàng lại nhà này thì tôi sẽ nói rõ với họ Bạch kia” Nghe xưng hô này thì có vẻ càng thêm xa cách Bạch Hiểu Phong một lần rồi Mà Bạch Hiểu Phong trêu chọc gì người này nha?

“Được!” Lạc Thanh Du gật đầu.

Thật ra cô không cảm thấy Bạch Hiểu Phong sẽ đồng ý với yêu cầu vô lý của anh.

Làm gì có ai thích người khác phá nhà mình mua đâu?

Chiến Hàn Quân chuyển cho Lạc Thanh Du ba tỉ rưỡi. Lạc Thanh Du vừa thấy thông báo tiền đến liền trợn mắt há mồm.

“Anh cho tôi tiền làm gì?”

“Đổi giường” Chiến Hàn Quân thản nhiên nói.

*Ba tỷ rưỡi?” Giường nào đắt như thế?

Lạc Thanh Du dở khóc dở cười: ‘Anh không định để tôi vào bảo tàng mua một cái giường quý giá cổ lỗ về đấy chứ?”

Chiến Hàn Quân sắc bén lườm cô một cái, Lạc Thanh Du nhanh nhẹn che miệng lại “Tiền thừa coi như trả phí dịch vụ cho cô’“

Chiến Hàn Quân nói.

Lạc Thanh Du nhìn con số trên di động, cho dù mua cái giường hơn ba trăm triệu, lại mua thêm mấy bộ chăn ga gối đệm cũng chỉ tốn cỡ bảy trăm triệu là cùng.

Nghĩa là phí dịch vụ của cô là hai tỷ tám, có phải hơi bị hời quá không?

Chiến Hàn Quân ăn qua bữa sáng liền tới Á Châu đi làm.

Có lẽ vì tối qua ngủ không ngon, dưới mắt một vòng đen càng làm nổi bật tâm trạng âm u của anh.

“Quan Minh Vũ!”

Quan Minh Vũ cảm thấy tổng giám đốc gọi tên mình hãm hè như ác quỷ đòi mạng vậy.

“Tổng giám đốc, có chuyện gì 4?”

“Hợp tác của chúng ta với Bạch Thị thế nào rồi?”

Quan Minh Vũ lật xem báo cáo, đáp lời: “Tổng giám đốc, tính tới giờ chúng ta đang hợp tác ba hạng mục với bọn họ, còn một hạng mục vừa bắt đầu thì chưa kí hợp đồng.

Bên ta chỉ đầu tư, người phụ trách hạng mục là Bạch Hiểu Phong…

“Hạng mục gì?”

“Một bộ phim do Điện Ảnh Hoàn Thành chế tác.”

Chiến Hàn Quân nở nụ cười ranh ma: “Gọi cho Bạch Hiểu Phong, bảo anh ta đổi bất động sản tại Vân Đình của mình lấy đầu tư của Á Châu”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play