Khi về đến nhà, sau khi Chiến Hàn Quân đặt túi đồ xuống dưới, điều đầu tiên anh làm chính là hóa vân tay mà mình đã mua ra, sau đó tìm công cụ để gỡ bỏ ổ khóa ban đầu.

Lạc Thanh Du ngạc nhiên trợn mắt há hốc mồm: “Cậu Quân, đây là nhà của Bạch Hiểu Phong, anh không thể phá hỏng đồ của anh ấy được.”

Chiến Hàn Quân không hề ngừng động tác trong tay, nhưng trên môi lại nói không hề khách khí: “Ổ khóa không có vân tay thì không an toàn”

Lạc Thanh Du không biết nên khóc hay cười mà nói: “Làm gì có ổ khóa nào không an toàn chứ?”

Chiến Hàn Quân không nói gì mà nhìn chăm chăm vào cô, sau đó phun ra vài chứ: “Nhà cho thuê không an toàn”

Lạc Thanh Du cảm thấy rất buồn cười.

Cô tưởng anh lo lắng cho sự an toàn của con trai nên hơi buồn cười anh: “Anh từng nhìn thấy một người vừa tao nhã lịch sự lại vừa có nhiều tiền như cậu Hiểu Phong buôn người chưa?”

Chiến Hàn Quân tối sầm mặt lại, anh ném dụng cụ trong tay mình xuống đất rồi bất mãn trừng mắt nhìn cô: “Vậy cô từng nhìn thấy một người vừa đẹp trai quyến rũ lại vô cùng giàu có như tôi buôn người chưa?”

Ặc..

Anh còn nhớ chuyện cô đã xúi giục con mình gọi anh là kẻ buôn người sao?

Chiến Hàn Quân nhìn Lạc Thanh Du đang vô cùng ngượng ngùng rồi nói: “Bạch Hiểu Phong là kẻ khoác da dê, cô cảm thấy anh ta tao nhã lịch sự. Người đàn ông bề ngoài càng giống heo thì trong lòng càng đen tối, cô nên đề phòng anh ta mới đúng”

Lạc Thanh Du càng nghe càng thấy khó chịu: “Anh đang lo lắng anh ấy làm chuyện bất chính với tôi sao?”

Nói rồi hai vành tay của Lạc Thanh Du đỏ bừng lên. Hay là cô tự mình đa tình nhỉ, có lẽ cách giãi bày của anh nói lên ý khác mà thôi.

Chiến Hàn Quân nhặt sách hướng dẫn lên, sau đó đưa cho cô: “Đọc cho tôi nghe”

Lạc Thanh Du rất buồn bực: “Chẳng phải anh biết chữ sao?”

“Nếu như cô biết tôi suy nghĩ cho sự an toàn của cô thì chẳng phải cô nên giúp đỡ tôi lắp đặt ổ khóa sao?”

Lạc Thanh Du dở khóc dở cười: “Làm điều thừa”

Nhưng trong lòng của cô rất thích. Anh mà lại quan tâm đến sự an toàn của cô, mặt trời mọc hướng Tây rồi sao?

Cô đọc từng câu từng chữ về nội dung trong cuốn sách hướng dẫn, còn anh thì lại vùi đầu lắp ổ khóa.

Cho đến khi cô đọc được kha khá, lấy cuốn sách hướng dẫn ra thì lại phát hiện anh đã lắp xong rồi. Anh đang bình tĩnh nhìn cô, trong đôi mắt lại là dự dịu dàng quỷ tha ma bắt đó.

Lạc Thanh Du cảm thấy mình đã bị sập điện trong ánh mắt dịu dàng của anh, cơ thể trở nên nóng bừng.

“Hóa ra anh đã lắp ổ khóa xong rồi, vậy mà anh còn bảo tôi đọc cái gì?”

Chiến Hàn Quân nở nụ cười hỏi: “Tại sao tiếng phổ thông của cô lại mang theo giọng của thành phố Phong Châu?”

Lạc Thanh Du trợn tròn mắt: “Rốt cuộc anh đang nghe tiếng phổ thông của tôi hay là nghe nội dung tôi đọc?”

Chiến Hàn Quân vui vẻ cong môi lên, đương nhiên là anh nghe tiếng phổ thông của cô.

Giọng nói rất ấm áp dễ nghe, nhưng có một số từ có cách phát âm rất đặc biệt của Thanh Du.

Anh nhặt ố khóa ở dưới đất lên, sau đó ném vào thùng rác mà không hề thương tiếc gì Lạc Thanh Du điên tiết lên: “Cậu Quân à, anh có tiền thì cũng không cần lãng phí như vậy chư? Cái ổ khóa này vẫn còn mới chín mươi phần trăm, hơn nữa nó còn là khóa của thương hiệu lớn, đắt lắm đó!”

Chiến Hàn Quân vừa cởi áo khoác vừa không thèm đếm xỉa đến: “Người đàn ông keo kiệt bủn xỉn như Bạch Hiếu Phong có thể nỡ tiêu tiền mua ổ khóa tốt sao? Nhìn nơi ở mà cậu ta cho cô, rõ ràng là có khu bất động sản tốt hơn ở Hà Nội, nhưng cậu ta lại cho cô ở trong căn nhà bình thường như thế này”

Lạc Thanh Du chắc chăn Chiến Hàn Quân và Bạch Hiểu Phong có thể có thù oán với nhau, nếu không một con người có tính cách lạnh lùng kiêu ngạo không hề nói ba bốn lời với người khác như anh chắc chắn sẽ không đợi cơ hội giảm lên Bạch Hiểu Phong.

Giống như người ta mượn gạo của anh và trả lại cho anh trấu vậy.

Lạc Thanh Du cảm thấy cần phải đòi lại chính nghĩa cho Bạch Hiếu Phong: “Anh ấy keo kiệt bủn xỉn cũng còn tốt hơn người nào đó, căn phòng mà người nào đó cung cấp còn phải trả giá thuê nhà cao hơn”

Chiến Hàn Quân đưa ánh mắt chết chóc nhìn Lạc Thanh Du, cô còn dám nói giúp cho người khác mà xem thường anh?

Lạc Thanh Du thu lại sự liều lĩnh vừa nãy của mình, vội vàng chuyển chủ đề: “Không còn sớm nữa, tại sao cậu Quân anh chưa quay về?

Chiến Hàn Quân nở nụ cười vô liêm sỉ: “Tối hôm nay tôi sẽ ngủ ở đây”

Lạc Thanh Du hơi luống cuống, mặc dù đây là căn nhà bốn tầng, nhưng chỉ có ba phòng là có giường ngủ, một phòng khác là phòng sách.

Trong ba phòng ngủ thì có hai phòng là có giường trẻ em chật chội.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play