“Cô Chu Khuê, ai ức hiếp cô sao?” Thanh An nhịn không được hỏi.

Động tác trên tay Chu Khuê thoáng dừng lại, cười khổ nói: “Không ai ức hiếp cháu, chỉ là lòng cháu rất phiền muộn không giải được.”

Thanh An đoạt lấy chày trong tay cô ấy, nói: “Có tâm sự thì cứ nói ra, nghẹn nín trong lòng sẽ không có lợi cho cơ thể”

‘Và Lạc Thanh An cô chính là một ví dụ điển hình.

Chu Khuê đoạt lại chày đâm, cũng không có nói lời nào.

Cô ấy nghiền dược liệu thành bột rồi chế tạo lại thành thuốc dạng viên. Thanh An trộm nhìn cô ấy, nhìn cách cô ấy chế thuốc, cô thâm ghi nhớ vào đầu.

Sau khi Chu Khuê làm xong thuốc thì đi tìm Thanh Tùng, đưa cho cậu hai viên thuốc: “Thuốc mà em muốn, chị làm xong rồi.”

Thanh Tùng kinh ngạc: “Nhanh vậy ư?”

Trong đáy mắt Chu Khuê hiện lên một ý cười cay đẳng.

Cô ấy quan tâm cậu đến nhường nào, nhưng cậu không hề biết.

Cậu chỉ nói một câu mà cô lại đi chấp hành như thể thánh chỉ.

Nhưng Chu Khuê không muốn gây thêm rắc rối và gánh nặng cho.

Thanh Tùng, cô ấy vẫn luôn ẩn giấu rất tốt.

Thanh Tùng nhận thuốc và nói cảm ơn với Chu Khuê: “Cảm ơn chị, chị Chu Khuê.”

“Ừ” Chu Khuê nhàn nhạt đáp.

Thanh Tùng cầm viên thuốc và đi vào trong động của Thanh An.

Hai tay cậu chắp sau lưng, cố ý làm ra dáng vẻ như không có việc gì và nhìn đông nhìn tây, còn lôi kéo Thanh An đến chuyện việc nhà.

“Tuyết Giải Tiên bà bà, bà bận bịu cái gì thế?”

Thanh An nói: “Tôi phải luyện chế thuốc dẫn cho Quan Minh Vũ và Oai Phong”

Thanh Tùng nói: “Trạng thái gần đây của họ cũng tốt lên rồi, cho nên cổ độc đã được khống chế đúng không?”

Thanh An gật đầu: “Ừ”“

Thanh Tùng kinh ngạc, trước kia chưa biết Tuyết Giải Tiên bà bà là Thanh An cho nên không hề có bất cứ nghỉ ngờ gì về y thuật của cô bé.

Nhưng bây giờ đã biết Tuyết Giải Tiên là Thanh An, nghĩ Thanh An là một đứa ngốc thế, thời gian học y cũng khá ngắn, ấy vậy mà có thể trừ bỏ được cổ độc Đúng là phải nhìn Thanh An bằng một con mắt khác.

“Tuyết Giải Tiên bà bà, y thuật của bà thật giỏi” Thanh Tùng thật †âm khen ngợi.

Thanh An cười khiêm tốn: “Tuy cổ độc là tuy là bí thuật nhưng khá phổ biến. Không giống với những vụ án mất tung tích kia, cái đấy mới khiến người ta không có manh m Thanh Tùng đáp cho có lệ, vừa lén nhìn Thanh An vừa lén giấu thuốc vào trong ống tay áo.

Thừa dịp Thanh An không chú ý, Thanh Tùng liền bỏ viên thuốc đó vào trong chén nước của Thanh An.

Sau đó bưng chén nước đến trước mặt Thanh An, ra vẻ như săn sóc: “Tuyết Giải Tiên bà vất vả rồi, uống miếng nước đi.”

Thanh An bưng lấy chén nước, tính tình cô bé khá đơn thuần cho nên không nghi ngờ gì về ý đồ của Thanh Tùng.

Nhưng sau khi uống được vài ngụm thì cảm thấy có gì đó không đúng.

Trước đây Thanh Tùng luôn rất lạnh nhạt với cô, sao tự dưng lại ninh bợ gian xảo thế này.

Thanh An nhớ đến thuốc mà Chu Khuê chế tác khi nấy, và nhận ra nước này có vấn đề.

Lúc này Thanh An chỉ nghĩ Thanh Tùng muốn mượn loại thuốc này để tra hỏi về thân phận của cô, dù gì bọn họ vẫn luôn nghi ngờ về lai lịch của cô.

Nhưng cô sẽ không hề nghĩ đến, đây là Thanh Tùng đang muốn tác hợp cô với Diệp Phong, “Thanh An đặt lại chén nước trên bàn, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Cậu muốn biết vì sao ngài Chiến tốt với tôi thì cứ hỏi trực tiếp tôi. Cần gì phải cho tôi uống thứ này chứ?”

Thanh Tùng mím môi cười.

Y thuật con bé này đúng là tiến xa thật, nhưng chỉ số thông minh lại chẳng tiến bộ như y thuật của nó gì cả.

Đơn thuần đến nỗi một người anh như cậu phải lo lắng thay.

Thanh Tùng cũng không bảng lòng tiết lộ kế hoạch của mình, liền cố ý “thuận nước đẩy thuyền”: “Vậy bây giờ bà nói xem, vì sao bố và anh trai của cháu đều đối tốt với bà như vậy?”

“Bởi vì tôi là…” Thanh An muốn nói gì đó, cuối cũng lại thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play