*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi Chiến Quốc Việt bọn họ leo qua một đoạn đường núi dốc đứng gập ghềnh, cuối cùng đi tới trước vách núi trước động. Vách núi trước động này phòng rộng rãi, chẳng qua trên đó có một cái nồi đun nước. Trông có vẻ bị người ta chiếm lấy.
Diệp Phong nói: “Quốc Việt, xem ra chúng ta chỉ có tìm nơi khác ở”
Ánh mắt Chiến Quốc Việt nhạy cảm quét qua những công trình phụ trước kia, đáy mắt hiện lên vẻ vui mừng nói: “Diệp Phong, anh nhìn những bếp lò bên trên kìa, có phải có hoa phượng tím không?”
Diệp Phong mừng rỡ nói: “Hản là ngài Quân bọn họ ở đây?”
Chiến Quốc Việt nói: “Vào xem, bên trong có người không.”
Diệp Phong vui vẻ tiến vào động núi, không bao lâu, Diệp Phong vui sướng hiện ra nói: “Quốc Việt, anh thật sự thông minh. Nơi này quả nhiên là nơi ở của ngài Quân bọn họ. Anh xem thử đây là ai?”
Vừa dứt lời đã thấy Nghiêm Mặc Hàn từ sau lưng Diệp Phong chui ra ngoài.
Nhìn thấy Chiến Quốc Việt, Nghiêm Mặc Hàn kích động chạy tới, ôm lấy Chiến Quốc Việt chuẩn bị xoay tròn, kết quả phát hiện mình vốn không thể lay chuyển Chiến Quốc Việt chứt nào thì bèn lúng túng buông Chiến Quốc Việt ra.
“Ha ha” Đổi thành dùng tay võ vai Chiến Quốc Việt, hì hì nói: “Quốc.
Việt, cháu đã trở thành đàn ông rồi, cậu cũng sắp ôm không nổi cháu”
“Những người khác đâu?” Chiến Quốc Việt hỏi.
Nghiêm Mặc Hàn giải thích: “Oai Phong và Quan Minh Vũ ở trong, những người khác đi tìm thức ăn”
Chiến Quốc Việt hoài nghỉ nhìn Nghiêm Mặc Hàn: “Vì sao cậu không đi?”
Loại trách nhiệm chăm sóc Quan Minh Vũ và Oai Phong này thế nào cũng không nên giao đến trên người cậu Nghiêm Mặc Hàn không đáng tin cậy chứ.
Việc này tất nhiên là bản thân cậu cầu xin.
Nghiêm Mặc Hàn ngại ngùng đập cái ót, cười vô cùng xấu hổ: “Ha ha, còn không phải bố cháu sao, không để cậu và anh ấy ở cùng nhau”
Chiến Quốc Việt biết bố xưa nay ghét bỏ cậu, nhưng còn chưa đến mức có suy nghĩ bỏ qua ông ta.
“Có phải cậu làm chuyện gì sai không?” Chiến Quốc Việt sáng suốt hỏi.
Nghiêm Mặc Hàn không gạt được, đành phải nói thẳng: “Ui trời, đây không phải lỗi của cậu. Cậu cho cháu biết, cháu phân xử cho cậu thử đi”
“Mấy ngày trước có một bà lão Tuyết Giải Tiên đã cứu mạng bọn sau đó bố cháu hết sức ân cần với bà ta, đến mức cõng bà ta lên ngay cả một ngày ba bữa cũng phá lệ quan tâm tới bà ta. Cậu bèn tiện mồm nói anh ấy có suy nghĩ không thuần khiết với bà lão, bà lão kia chắc cảm nhận được sự thì địch của cậu với bà ta. Nên bà ta lén bỏ đi, bố cháu bởi vì chuyện này mà nổi trận lôi đình với cậu..”
Diệp Phong chen mồm vào nói: “Thật sự là bà lão Tuyết Giải Tiên kia?
“Đúng vậy”
Chiến Quốc Việt bỗng giơ nắm đấm lên, đấm vào mặt Nghiêm Mặc Hàn. Cậu tức giận măng: “Bố cháu có đức độ, phẩm cách của quân tử, cho phép cậu nói xấu ông ấy như vậy? Cậu đúng là muốn ăn đòn nhỉ?”
“Cho nên cậu mới nói đùa kiểu đó, muốn để anh ấy nói ra bí mật của anh ấy và bà lão”
Chiến Quốc Việt mắng ông ta: “Cậu ở cùng bố cháu lâu như vậy, cậu cảm thấy ai có thể uy hiếp ông ấy?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT