Lúc này bảo bối Thanh An mị Thanh Hòa đứng dậy rồi nói con thấy chúng ta nên rời đi rồi”

Bảo bối Thanh An vừa mới được gặp anh Diệp Phong mình ngày nhớ đêm mong, còn chưa nói được chuyện thì đã sắp phải rời xa rồi, trong lòng cô ấy cảm thấy vô cùng không muốn.

Bảo bối Thanh An nhìn sang Thanh Hòa cầu trợ giúp, cô ấy biết Thanh Hòa rất nhanh nhạy, nhất định sẽ có cách để cho cô ấy ở lại bên cạnh Diệp Phong.

Thanh Hòa nhìn ra được suy nghĩ của bảo bối Thanh An, buồn cười mà nói: “Bà Bà à, Bà Bà còn dư bao nhiêu dược thảo nữa? Trước mặt là rừng cỏ độc, nếu như không có cỏ giải độc của chúng ta, thì hôm nay Bà Bà mất công cứu họ rồi. Sợ là họ không đi quá mười mét thì đã trúng độc rồi”

Chiến Quốc Việt đã cảm nhận được bên cạnh người họ cần một vị thầy thuốc. Vì vậy nên rất thành khẩn mà cầu xin bảo bối Thanh An: “Không biết là Bà Bà định đi đâu?”

Bảo bối Thanh An nói: “Tôi cũng không có chuyện gì quan trọng phải làm hết…”

Thanh Hòa lén nhắc nhở cô ấy: “Biểu hiện quá lố rồi. Cậu càng biểu hiện ra muốn đi theo họ thì họ lại càng nghi ngờ động cơ của cậu”

Bảo bối Thanh An liền chuyển đề tài: “Thảo được trong nhà không còn nhiều nữa, tôi đến núi này là để tìm thảo dược”

Chiến Quốc Việt thuận miệng nói: “Nếu như vậy thì Bà Bà có thể đi cùng chúng tôi không? Chúng tôi có thể giúp cho Bà Bà tìm thảo dược, Bà Bà có thể giúp chúng tôi giải độc và dẫn đường không?”

Bảo bối Thanh An suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi đưa các người đến đỉnh ngọn núi kia, sau đó chúng ta sẽ tách nhau ra”

Chiến Quốc Việt nói: “Cảm ơn Bà Bà”

Bảo bối Thanh An cảm kích mà liếc nhìn Thanh Hòa, rồi le lưỡi với cậu một cái.

Thanh Hòa nhỏ giọng nhắc nhở: “Bớt làm mặt quỷ đi. Cậu không phải là giá mười tám đâu, giờ cậu đang là một bà lão tám mươi đấy”

Bảo bối Thanh An nhỏ giọng nói: “Người ta rõ ràng có nội tâm của gái mười tám mà”

Cứ như vậy, bảo bối Thanh An và Thanh Hòa vào đội của Chiến Quốc Việt, và đi cùng Chiến Quốc Việt.

Nhưng mà bảo bối Thanh Ann già nua yếu ớt, đi theo một đội thanh niên trai tráng, rất nhanh đã không thể đi được nữa.

Cô ấy nghiến chặt răng mà kiên trì một một đoạn đường, cuối cùng thì không thể cố được nữa bèn đặt mông ngồi lên một tảng đá ven đường.

Một gã Qủy Ảnh đi qua.

Đột nhiên bảo bối Thanh An chỉ vào Diệp Phong rồi nói: “Tôi muốn cậu ta cõng tôi”

Bảo bối Thanh An có ơn cứu mạng với toàn bộ bọn họ, Diệp Phong nghĩ đến ân tình của cô ấy nên không có từ chối, ngồi xổm xuống mà nói: “Lên đi”

Bảo bối Thanh An nhìn thấy Diệp Phong giữ khoảng cách một trượng lập tức dở khóc dở cười. Chỉ vào khoảng đất trước mặt mà nói: “Đến đây một chút đi. Bà Bà già rồi đi không nổi nữa”

Diệp Phong đành vì lợi ích của mọi người mà đến gần cô ấy.

Bảo bối Thanh An trèo lên lưng Diệp Phong, lúc cô ấy đặt tay mình lên vai trái của anh ta, sống lưng Diệp Phong cứng đờ.

Anh ta vẫn còn nhớ trước đây lúc cõng bảo bối Thanh An, bảo bối Thanh An cũng có thói quan như vậy.

Nhưng mà… rõ ràng bà ấy không phải là bảo bối Thanh An.

Diệp Phong cõng bảo bối Thanh An đi trên con đường gập ghềnh.

Thỉnh thoảng Thanh Hòa lại liếc trộm bảo bối Thanh An, thấy sắc mặt của cô ấy rất bình thản, Thanh Hòa nhịn không được mà lắc đầu thở dài ngao ngán.

Con gái có mạnh mẽ đến đây thì trước mặt người mình thích thì đều là trẻ con hết.

Tại sao trước đây cậu không hiểu chứ?

Đến khi cậu đánh mất cô ấy rồi thì mới hối tiếc sao?

Diệp Phong cõng bảo bối Thanh An đi một đoạn dài, bảo bối Thanh An đau lòng cho anh Diệp Phong nên lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho anh ta.

Cô ấy cứ lải nhải: “Người trẻ tuổi này, cậu rất tốt bụng đấy, hiểu được phải kính già yêu trẻ, ông trời nhất định sẽ phù hộ cho cậu sống lâu trăm tuổi”

Diệp Phong cười khổ mà nói: “Bà Bà à cháu không cần sống lâu trăm tuổi đâu”

Anh ta chỉ cần tìm được bảo bối Thanh An, bảo vệ cô ấy cả đời là được rồi.

Lúc màn đêm buông xuống, trời đã bắt đầu có mưa.

Chiến Quốc Việt sai người dựng lều ở một bãi đất phẳng. Họ còn làm cho bảo bối Thanh An và Thanh Hòa thêm một cái lều nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play