Chiến Quốc Việt ngay lập tức ngồi nghiêm chỉnh.

Sau khi bảo bối Thanh An châm cứu cho cậu xong, cũng muốn hiểu rõ thể chất cơ thể của anh trai Chiến Quốc Việt nên cô ấy bèn kiên nhẫn bắt mạch cho Chiến Quốc Việt, sau một phen tứ chẩn, cô ấy vui mừng nói: “Ừ, không sai. Không bệnh, không rầu, xem ra mấy năm này sống không tệ.

Chiến Quốc Việt liếc nhìn cô ¡ của bảo bối Thanh An lộ ra mấy phần kỳ quái, giống như bọn họ đã từng quen Ánh mắt sắc bén sâu thắm của Chiến Quốc Việ bối Thanh An, thấy con mắt cô ấy đánh phấn, Chiến Quốc Việt hoài nghỉ nói: “Bà hoá trang à?”

Bảo bối Thanh An tranh thủ thời gian buông tay Chiến Quốc Việt ra, rất chột dạ nói: “Bà già tôi cũng học người trẻ trang điểm. Phụ nữ mà, lớn tuổi rồi cũng không đổi được tính cách thích làm đẹp”

Chiến Quốc Việt lại nhìn rõ chân tơ kẽ tóc nói: “Tôi nói chính là hoá trang, với trang điểm trong lời bà là hai khái niệm”

Bảo bối Thanh An sững sờ.

Ánh mắt anh Chiến Quốc Việt sáng suốt, không thể để anh ấy nhìn ra.

Bảo bối Thanh An nói: “Đứa nhỏ nhà cậu, dáng vẻ đẹp trai như thế, nhìn chằm chằm một bà già như tôi có sát phong cảnh không?”

Chiến Quốc Việt bị bảo bối Thanh An trêu tới đỏ mặt, tranh thủ thời gian quay đầu sang chỗ khác, dời ánh mắt đi.

Bảo bối Thanh An âm thầm thở phào.

Tranh thủ thời gian chạy đến trước mặt mấy người khác, châm cứu cho bọn họ.

Cô ấy xem bệnh cho Diệp Phong và Chiến Quốc Việt đặc biệt cẩn thận, nhưng lúc đến phiên những người khác thì rất qua loa. Chỉ giải độc, giản lược toàn bộ quá trình bắt mạch tra hỏi.

Sau khi tất cả mọi người đều giải xong, Chiến Quốc Việt gửi lời cảm ơn với bảo bối Thanh An: “Cảm ơn ơn cứu mạng của bà”

Bảo bối Thanh An nói: “Cảm ơn người ta thì nên thể hiện thành ý.

Tốt xấu cũng mời bà già tôi ăn chút gì chứ? Cái bụng này của tôi đã đói sôi sục rồi” Cô ấy hoài niệm mỹ thực của Thủ đô, nghĩ rắng bọn họ lúc nào cũng mang theo lương khô bên người cho nên mới đưa ra yêu cầu như vậy.

Chiến Quốc Việt nháy mắt với Diệp Phong, Diệp Phong móc ra một gói bánh bích quy ngón tay từ trong túi đồ, dường như có hơi không nỡ, sau khi do dự xoắn xuýt nửa ngày mới đưa cho bảo bối Thanh An.

“Cái này cho bà vậy”

Đôi mắt bảo bối Thanh An toả sáng, đây chính là đồ ăn vặt cô ấy thích ăn nhất.

Nhưng…

Một người đàn ông như anh trai Diệp Phong, người trước kia tới giờ.

không ăn đồ ăn vặt, vậy mà trữ loại lương khô này lên đường?

Bảo bối Thanh An trêu ghẹo nói: “Ôi, bánh bích quy này là để giải cơn thèm ăn của trẻ nhỏ à. Đàn ông như anh còn ăn thứ ngây thơ như: vậy?

Diệp Phong tức giận nói: “Thích ăn hay không, không ăn thì dẹp”

Chiến Quốc Việt giải thích: “Đồ ăn vặt này cũng không phải để cho chúng tôi ăn. Vốn muốn để cho em gái tôi, nhưng ngược lại trên đường cũng không tìm được tin tức em gái tôi, cho nên những lương khô này… mới có cơ hội đi vào trong túi bà”

Bảo bối Thanh An mới biết được thì ra Chiến Quốc Việt và Diệp Phong đang tìm cô ấy.

Thanh Hòa không ngờ bọn họ như con ruồi không đầu đi loạn nên bèn quyết định cung cấp chút manh mối cho bọn họ, cậu ta ngay lập tức hỏi: “Em gái của cậu tên gì? Có thể chúng tôi có thể giúp các cậu?”

Diệp Phong nói: “Cô ấy là người Thủ đô, vóc dáng cao khoảng chừng này, mặt tròn trịa, rất đánh yêu”

Ánh mắt Thanh An trợn tròn.

Trong lòng anh Diệp Phong, cô rõ ràng vẫn là cô nhóc ba năm trước kia. Rõ ràng ba năm này cô đã cao lên rồi, khuôn mặt trổ cành, mặt thon thả trái xoan, mắt to, càng giống mẹ Nghiêm Linh Trang hơn nếu như không phải có chứng già yếu.

“Gặp rồi” Thanh Hòa bỗng nhiên nói.

Bảo bối Thanh An sợ đến nỗi xém chút đưa tay che miệng Thanh Hòa, còn may Thanh Hòa đã nói câu tiếp theo: “Tôi đã từng gặp một bác sĩ ở Long Bảo, rất giống với cô gái trong miêu tả của cậu. Chẳng qua tôi không biết cô ấy họ gì, chỉ biết cô ấy là học trò của Bác Danh”

Diệp Phong nghe vậy mừng rõ: “Cô ấy ở Long Bảo?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play