Nói rồi, Chiến Hàn Quân liền lê bước chân nặng nề mà rời đi.

Thanh Tùng nhún vai, ngấm ngầm trêu ghẹo bố mình: “Người vợ ngày của bố con quản rất nghiêm, xem ra cả đời này đều là mệnh sợ vợ”

Chị hai Tiêu Thi nói: “Bố có thể tự đưa ra chủ trương để Thanh Tùng đến Thiên Lũng một mình. Nhưng khi chúng ta muốn đến Thiên Lũng, bố lại do dự”

Một dòng nước ấm áp trào dâng trong lòng chị em bọn họ.

Đến bây giờ mới hiểu Chiến Hàn Quân đã trân quý mạng sống của bọn trẻ đến mức nào.

Tòa thành Ái Nguyệt.

Chiến Hàn Quân lê từng bước chân trì trệ về nhà. Quân Trang hai tuổi nhìn thấy bố mình, trực tiếp vào vòng lòng, ôm lấy đùi của bố nũng nịu nói: “Bố ơi bố, bố không yêu bé Trang nữa hay sao?”

Chiến Hàn Quân nhìn cục thịt nhỏ dưới chân, sương mù dưới mắt lập tức tan biến. Anh bế con gái lên, nâng lên cao, trêu chọc cô bé: “Tất nhiên là bố yêu bé Trang rồi”

Quân Trang làu bàu trong miệng: “Bố nói dối. Bố không yêu con.

Buổi sáng bố đâu có nói “buổi sáng tốt lành” với con”

Chiến Hàn Quân ôm cô bé bằng một tay, nói: bố không nỡ đánh thức con dậy: Quân Trang tủi thân nói: “Bố ơi, ngày mai… ngày mốt … sau này mỗi ngày bố đề nói “buổi sáng tốt lành” với con. Được không?”

Chiến Hàn Quân không khỏi phì cười, đứa con gái này thực sự rất tỉnh quái, tuy còn nhỏ nhưng năng lực biểu đạt ngôn ngữ thực sự rất mạnh. Tư duy cũng đặc biệt độc đáo. Không giống như hiền lành lương thiện như chị Thanh An, cô con gái này chỉ có thể dùng từ “yêu tinh” để miêu tả.

“Bởi vì con đang ngủ, €ó lẽ Quân Trang là đứa trẻ được mọi người nâng niu mà lớn lên, ông bà nội luôn thích kể cho cô nghe những câu chuyện thú vị về giới giang hồ, các anh chị của cô cũng thích kể cho cô nghe những câu chuyện kích thích, thế nên những suy nghĩ của cô cũng thật kỳ lạ.

“Tại sao?” Chiến Hàn Quân đặt Quân Trang xuống, nhìn chăm chằm cô con gái bá đạo và ngang ngược của mình, tò mò hỏi.

Quân Trang hai tay chống nạnh nói: “Bởi vì mỗi ngày mẹ đều nói chúc ngủ ngon với bố. Nên con cũng muốn bố nói buổi sáng tốt lành với con”

Chiến Hàn Quân bật cười.

Sau đó anh ngồi xổm xuống, hỏi Quân Trang: “Con có biết tại sao mẹ nhất định muốn nói chúc ngủ ngon với bố không?”

“Con biết. Mẹ nói rằng có thể nói chúc ngủ ngon với bố là điều hạnh phúc nhất trên đời này” Quân Trang kiêu hãnh nói.

“Vì vậy, con cũng muốn nói “buổi sáng tốt lành” với bố. Như vậy con sẽ là người hạnh phúc nhất trên thế giới này”

Chiến Hàn Quân xoa xoa đầu cô bé: “Được rồi. Bố hứa với con. Nhưng sau này con không được ngủ nướng nữa”

“Vâng” Quân Trang vui sướng chạy ra ngoài.

Chiến Hàn Quân bước lên lầu.

Đến cửa, Quân Trang gặp cậu và anh họ Anh Hàn.

Anh Hàn cưỡi trên cổ Nghiêm Mặc Hàn, khoe mẽ với Quân Trang: “Nhìn này, Quân Trang, bố của anh rất lợi hại. Bố em không cho em cưỡi lên cổ, chú ấy không yêu em như bố anh yêu anh rồi”

Nghiêm Mặn Hàn giơ ngón tay cái lên với con trai mình: “Nói hay lắm”

Quân Trang liếc cậu một cái, khit mũi nói: “Bố của em lợi hại hơn bố anh so rất nhiều.”

Sau đó làm một vẻ mặt khinh thường không thôi.

Nghiêm Mặc Hàn rất cao hứng: “Quân Trang, vậy cháu thử nói xem bố mình lợi hại hơn cậu chỗ nào?”

“Nam tử hán đại trượng phu, đừng làm trâu làm ngựa cho người ta cưỡi. Cậu đã làm ngựa cho con trai mình cưỡi. Nhân phẩm của chú ở đâu?”

Nghiêm Mặc Hàn trợn tròn mắt ngạc nhiên.

“Ai dạy cháu nói cậu này?” Nghiêm Mặc Hàn tức giận hỏi.

“Ông nội cố cháu nói, nam tử hán đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, lạy trời lạy đất lạy cha mẹ, không sợ sống chết” Quân Trang bắt chước phương ngữ của ông cụ Niên, khiến Nghiêm Mặc Hàn phải bật cười.

Anh Hàn không phục, nói với Nghiêm Mặc Hàn: “Bố, bố để con xuống”

Nghiêm Mặc Hàn đặt Anh Hàn xuống, Anh Hàn liền lao về phía Quân Trang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play