“Ừm. Mãi mãi là anh em”

Sau khi nghe xong điều này, phản ứng đầu tiên của Chiến Hàn Quân là vô cùng lo lắng rằng không biết Quan Minh Vũ và Oai Phong có bị trúng độc không cho nên anh bắt Quan Minh Vũ và Oai Phong đi đến bệnh viện Á Châu để kiểm tra.

Điều thứ hai mà Chiến Hàn Quân quan tâm chính là con chuột bạch nhỏ của Đơn Thúy Vân và quý bà xinh đẹp kia. Có phải thân phận thật sự của cô ấy là con cháu đời sau của nhà Bác Danh không? Vì vậy, nhà họ Chiến cũng yêu cầu cô ấy đến bệnh viện Á Châu làm xét nghiệm ADN để xem tỷ lệ phần trăm có quan hệ huyết thống là bao nhiêu và điều đó sẽ là căn cứ để xác minh mối quan hệ họ hàng của họ.

Nhưng điều mà Chiến Hàn Quân quan tâm nhất chính là lời tiên đoán của Đơn Thúy Vân trước khi bà ta rời đi.

Ngồi đối mặt với Lạc Thanh Tùng, Chiến Hàn Quân đang ở trong trạng thái suy nghĩ sâu xa.

Sau một lúc lâu, Chiến Hàn Quân nói: “Thanh Tùng à, thế giới này có rất nhiều những chuyện kỳ lạ. Ví dụ như mẹ của con sống lại trong cơ thể của người khác và cô ấy có thể nhớ rõ những chuyện ở kiếp trước nên mới có thể gặp lại bố một cách suôn sẻ. Vì vậy có lẽ con cũng sẽ có thể có một cuộc gặp gỡ kỳ lạ như vậy”

Lạc Thanh Tùng nói: “Bố à, cho dù con sẽ gặp gỡ cái gì thì con chỉ biết rằng con là đứa con mà bố và mẹ rất yêu thương. Nếu có những thứ gì đó thật sự tồn tại thì con sẵn sàng từ bỏ quá khứ vì bố và mẹ”

Chiến Hàn Quân xoa nhẹ đầu của Lạc Thanh Tùng và dịu dàng nói: “Đứa con ngốc nghếch này, bố mẹ chỉ làm chỗ dựa vững chắc nhất trong cuộc đời của con chứ không phải là một chướng ngại vật ngăn cản con đi đến đích”

“Bố” Đôi mặt của Lạc Thanh Tùng đỏ bừng lên vì cảm động.

Chiến Hàn Quân cảm thán nói: “Thanh Tùng, Quốc Việt à, mặc dù bố không muốn đối mặt với điều này nhưng bố vẫn phải đối mặt với nó, đó là các con đã trưởng thành rồi. Các con phải biết rằng cuộc sống là một quá trình rèn luyện và ông trời sẽ cho mỗi người rất nhiều kinh nghiệm đòi hỏi các con cần phải sáng tạo ra bằng đôi tay và trí tuệ của mình ở trong tương lai. Bố thật sự hy vọng các con có thể vượt qua tất cả các chướng ngại vật và tiến lên phía trước”

Chiến Hàn Quân và Lạc Thanh Tùng vô cùng phấn chấn: “Bố ơi, bọn con là con của bố. Bọn con nhất định sẽ trở thành một người đàn ông mạnh mẽ và kiên cường như bố và có thể làm một chỗ dựa cao lớn, vững chắc như núi để che mưa chắn gió cho gia đình”

“Ừ. Bố tin tưởng các con” Chiến Hàn Quân nói.

Sau khi Chiến Quốc Việt và Lạc Thanh Tùng rời đi, Chiến Hàn Quân đứng trước cửa sổ sát đất và ngắm nhìn bầu trời xanh bao la rồi thở dài với vẻ đầy xúc động: “Thanh An à, con đang ở đâu vây?”

Thành phố Long Bảo.

Sau những do dự, bất lực và đấu tranh lúc ban đầu thì cuối cùng Lạc Thanh An cũng bình tĩnh lại và chấp nhận số phận của mình.

Có lẽ ngay từ khi chấp nhận số phận, Lạc Thanh An đã khai thác ra được tiềm năng của cô bé. Trí nhớ của cô bé càng ngày càng tốt hơn.

Sự nghiêm túc và năng suất vượt xa những người bình thường của cô bé được thể hiện ra trong các thí nghiệm. Vị giác và khứu giác của cô bé trở nên nhạy bén như động vật. Hơn nữa, cô bé là một bác sĩ có tấm lòng lương thiện và mọi người được khen ngợi rất nhiều.

Hôm nay, dân làng đã đưa đến một bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch.

Bác Danh liếc nhìn bệnh nhân rồi nói với Lạc Thanh An: “Cháu chỉ có ba ngày để cứu anh ta mà thôi. Sau ba ngày, nếu con không tìm được cách cứu anh ta thì anh ta chắc chắn sẽ phải chết”

Đó là lần đầu tiên Lạc Thanh An đối mặt với sự sống và cái chết.

Cô bé cảm thấy vô cùng căng thẳng và muốn từ chối yêu cầu này của Bác Danh, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của bà Bác Danh thì Lạc Thanh An biết rằng có cầu xin bà ấy thì cũng vô ích.

Lạc Thanh An cố gắng lấy hết can đảm mà nói với dân làng: “Mọi người đưa anh ta vào đi.”

Vì vậy dân làng khiêng bệnh nhân vào phòng phẫu thuật của Lạc Thanh An.

Sau khi Lạc Thanh An rời đi, ông cụ oán trách Bác Danh: “Sống chết là chuyện quan trọng, tại sao bà lại có thể giao bệnh nhân cho Thanh An chứ? Bà không thấy tay của Lạc Thanh An đang run rẩy sao?”

Bác Danh nói: “Thanh An có tấm lòng nhân hậu. Đây là điểm mạnh và cũng điểm yếu của con bé. Nếu con bé không thể vượt qua nỗi sợ hãi khi đối mặt với sự sống và cái chết thì lòng dũng cảm của con bé sẽ không tăng lên được. Điều này sẽ ảnh hưởng đến kỹ năng phẫu thuật của con bé”

Ông cụ rất thông cảm với Lạc Thanh An: “Đứa trẻ này đã cảm thấy sợ hãi khi giải phẫu cho mấy con vật nhỏ, vậy mà bà còn để cho con bé đi phẫu thuật cho người? Bà đừng dọa con bé đến mức khiến nó phát bệnh đấy”

Bác Danh giữ vững quan điểm ngược lại của mình và nói với thái độ rất cứng rắn: “Vì con bé sợ hãi giải phẫu những con vật nhỏ cho nên nếu ông không để con bé tiếp tục giải phẫu thì con bé sẽ không bao giờ tiến bộ được. Và tôi nhất quyết phải để con bé phẫu thuật. Hơn nữa, không phải là con bé cũng đang làm rất tốt sao?”

Ông cụ nói: “Bà có biết con bé đã khóc nhiều như thế nào không?”

Bác Danh đứng dậy đi và về phía phòng phẫu thuật của Lạc Thanh An, sau đó nói: “Ông đến đây với tôi đi”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play