Đơn Thúy Vân hung ác nói: “Nếu không tránh ra, tôi sẽ khiến cô chết không có chỗ chôn thân”

Oai Phong kiêu ngạo nói: “Bà có giỏi thì đến đây”

Đơn Thúy Vân vung tay áo lên, búng tay một cái bột thuốc lập tức tán loạn như hoa rơi xuống đất. Tiến lên đến mọi ngóc ngách trong phòng.

Oai Phong lanh lẹ nâng tay lên che miệng và mũi của mình. Đơn Thúy Vân nhân cơ hội đá cô ta một cước, Oai Phong kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất.

Tiếng rên rỉ của Oai Phong ngay lập tức gây ra tiếng chuông báo động, biệt thự Quỷ Ảnh vốn đang tối om như mực ngay lập tức liền sáng trưng lên.

Mỗi một căn phòng trên lầu hai lập tức xuất hiện một đám người đàn ông anh tuấn tiêu sái. Quan Minh Vũ và Lâm Miêu bọn họ cũng trong số đó.

Quan Minh Vũ đứng ở lầu hai đối với Đơn Thúy Vân hét lên nói: “Bà Vân, thiên đường có lối bà không đi, địa ngục không cửa lại xông vào. Bà chuẩn bị đầu hàng đi”

Đơn Thúy Vân đột nhiên kéo Oai Phong lên, bóp cổ Oai Phong: “Nếu như muốn tôi xuống địa ngục thì cô ta sẽ đi cùng tôi: Oai Phong nhìn Quan Minh Vũ đầy vẻ áy náy: “Xin lỗi, là em liên lụy các anh rồi”

Quan Minh Vũ không chỉ không có trách Oai Phong, mà còn mang theo vài phần vui vẻ nói: “Không sao, coi như chúng †a mời miễn phí bà ta đến trị dáng vẻ kiêu ngạo không biết ai đó của em vậy, dạy em làm sao làm người. Nhớ kỹ, sau này không được mạnh miệng nữa”

Oai Phong bĩu môi nói: “Anh hãy giải quyết bà ta trước đi rồi hãng nói sau. Khi ra tay nhớ cẩn thận chút, đừng làm hại đến em”

Quan Minh Vũ cấp cho Phong Mang một cái ánh mắt, Phong Mang từ trên trời giáng xuống, rơi xuống trước mặt Đơn Thúy Vân. Bàn tay của Đơn Thúy Vân lập tức bóp chặt cổ Oai Phong hơn, hét lên nói: “Cút ra ngay, còn tiến thêm một bước cô ta liền chết chắc”

Lúc này, mọi người phát hiện ngón tay của Đơn Thúy Vân đột nhiên biến thành màu đen.

Đơn Thúy Vân nói: “Móng tay của tôi có mười tầng độc, mà máu chính là phương thuốc cuối cùng để dẫn dụ chất độc kết thành. Nếu như các người không tin thì có thể thử xem?”

Phong Mang liền không dám đến gần.

Trong lòng Oai Phong rất vững vàng nói với Phong Mang: “Anh Phong Mang đừng tin lời bà ta nói, cho dù móng tay bà ta có độc nhất định sẽ có thuốc giải. Bắt được bà ta hung hăng tra tấn bà ta, còn sợ bà ta không ngoan ngoãn giao thuốc giải ra sao?”

Phong Mang nói: “Nói có lý”

Phong Mang giơ tay lên chuẩn bị tấn công Đơn Thúy Vân, Quan Minh Vũ lại đột nhiên nhảy xuống ngăn cản anh ta: “Phong Mang không thể được”

Oai Phong rất buồn bực, lầu bầu nói nha, anh Quan Minh Vũ, anh đừng có lề mề nữa, nhanh lên đi?”

Quan Minh Vũ liếc nhìn cô ta một cái tức giận nói: “Em cho răng anh không muốn ra tay sao? Anh đây không phải thương hương tiếc ngọc sao?”

Oai Phong làm một cái hành động ghê tởm muốn ói: “Đừng giả mù sa mưa nữa. Nếu thật thương hương tiếc ngọc sao lại nỡ để cho em ngủ ở sô pha chứ?”

Lúc này Đơn Thúy Vân dùng sức bóp cổ Oai Phong, nhất thời Oai Phong thở gấp, mắt lồi ra, mũi xanh tím.

Đơn Thúy Vân vừa bóp lấy cổ Oai Phong vừa hướng bên ngoài đi ra.

Phong Mang từng bước ép sát. Quan Minh Vũ nói với Phong Mang: “Để bà ta đi đi. Oai Phong ở trong tay bà ta, đừng làm khó”

Phong Mang chế nhạo nói: “Từ khi nào thì anh trở nên biết thương hương tiếc ngọc như vậy rồi?”

Quan Minh Vũ nói: “Cậu thật sự nghĩ rằng tôi thương hương tiếc ngọc sao? Cậu mở to mắt ra nhìn kỹ xem người trong tay Đơn Thúy Vân là ai?”

“Chiến Oai Phong?” Phong Mang nói.

Quan Minh Vũ nói: “Cậu còn biết cô ta họ Chiến. Cậu đừng quên cô ta chính là con gái của ngài Quân, nếu Chiến Oai Phong ở trong tay chúng ta xảy ra chuyện, cậu đoán xem ngài Quân sẽ làm sao trừng phạt chúng ta đây?”

Phong Mang há hốc mồm: “Thì ra anh là đang lo lắng chuyện này sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play