Những hoa cỏ kia có độc vậy tại sao cô “Phải ăn, bởi vì tôi là…” Người phụ nữ lắc đầu thống khổ: “Nếu không ăn bố mẹ và toàn bộ người trong dòng họ của tôi đều sẽ chết.”

“Trời ạ” Oai Phong từ khi sinh ra đã là người trọng tình hành động hiệp nghĩa, nghe được có loại hành vi vô nhân đạo dùng con người để thí nghiệm thuốc, đúng là không còn chút nhân tính nào mà.

“Còn gì nữa không?”

“Tôi chỉ nhớ được từng đấy?”

Oai Phong nói với Quan Minh Vũ: “Anh Minh Vũ, anh còn lo lắng cái gì, mau đi nấu cơm cho cô xinh đẹp này nào.”

Anh ta liếc cô bé, ánh mắt mang theo ẩn ý: “Em thèm đòn hả”, sau đó xoay người đi vào bếp.

Không lâu sau, Oai Phong rón rén đi vào bếp.

Quan Minh Vũ thấy cô bé như ăn trộm, khoanh tay, ung dung nhìn: “Em lại muốn làm gì?”

“Suyt” Oai Phong giơ tay làm động tác im lặng với anh ta.

“Anh Minh Vũ, người phụ nữ đó có phải có liên quan đến bà Vân không. Anh coi chừng cô ta như vậy, chắc chắn bà ta sẽ nghĩ cách đem người cứu ra. Anh phải chú ý an toàn, đợi em trở về tìm cứu viện”

Quan Minh Vũ cạn lời.

“Tại địa bàn Quỷ Ảnh của bọn anh mà còn cần em đi gọi người tới hỗ trợ sao? Đám chị em kia của em liệu có thể chịu đòn bằng lực lượng ở Quỷ Ảnh của bọn anh không?”

Cô bé võ lên ngực anh ta: “Anh đừng hở một chút quạu như vậy, kiếp trước anh là pháo bông sao? Hơi một tý là bùng nôt. Em nói cho anh biết, xét về chiến đấu một cách quang minh lỗi lạc thì Quỷ Ảnh các anh đúng là vô cùng mạnh mế, vô cùng lợi hại, nhưng nếu nói về khả năng ứng phó những chiêu trò dơ bẩn của đám giang hồ, thì hoàn toàn không ổn. Không dông dài nữa, em sẽ tìm người giúp anh vụ này.”

Anh ta nhìn chằm chằm bàn tay không thành thật của Oai Phong: “Em bỏ tay ra trước đi”

Cô bé sững sờ, thấy Quan Minh Vũ có vẻ kháng cự tiếp xúc gần với phụ nữ, Oai Phong lại đùa dai: ‘Ây, đừng nóng, đừng nóng, em lập tức tốc biến ngay” Nói xong liền véo khuôn mặt tuấn tú của anh ta một cái.

Quan Minh Vũ trực tiếp nhấc cô bé lên… Oai Phong giống như keo 502 siêu dính, bám thật chặt trên người anh ta.

“Có muốn bị quăng không hả?”

Quan Minh Vũ có chút mất thăng bằng…

Oai Phong bị treo ngược lên người anh ta, dùng hai tay ôm chặt đùi Quan Minh Vũ. Sau đó không ngừng tung tuyệt chiêu cù lét của mình…

Anh ta trực tiếp vứt cô bé sang một bên.

Oai Phong bật dậy khỏi mặt đất, cười toe toét.

“Muốn đấu với em á, anh còn non và xanh lắm”

Sắc mặt của Quan Minh Vũ lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Một người đàn ông hơn ba mươi nồi bánh chưng lại bị một cô gái nhỏ trấn áp. Người ngoài mà biết chắc mất hết mũi thôi.

“Anh đếm đến ba, em lập tức chim cút đi cho anh. Không thì đừng trách”

“Em đi ngay đây, đi ngay đây” Oai Phong cũng biết mình chắc chắn không phải là đối thủ của Quan Minh Vũ. Vội vội vàng vàng chuồn êm.

Sau khi cô bé rời đi, anh ta đưa tay chạm vào phần ngực đang nhói lên, lẩm bẩm: “Phụ nữ thật rắc rối”

Oai Phong tìm thấy bé Tùng và báo cáo những phát hiện của mình cho cậu bé. Cuối cùng đi tới kết luận: “Chị chắc chắn rằng người phụ nữ đó có liên quan gì đó tới bà Vân. Thanh Tùng, đem cô ta cướp tới tay đi. Để rơi vào tay anh Minh Vũ thật là lãng phí tài nguyên.”

Bé Tùng nở nụ cười ma quỷ: “Chị à, chị có điều không biết, Quốc Việt giao một mỹ nhân yểu điệu như vậy cho anh Minh Vũ thật ra là còn có dụng ý khác.”

“Vậy là có ý gì?”

“Mọi người đều biết biết anh Minh Vũ sợ phụ nữ. Quốc Việt làm như vậy e rằng cũng không phải hi vọng anh ấy có thể tra được thông tin gì từ cô ta. Chỉ là mong anh Minh Vũ có thể vượt qua được chứng sợ phụ nữ mà thôi.”

Oai Phong đáp: “Hóa ra là vậy”

Sau đó, cô bé lại hét lên: “Anh ấy đối với phụ nữ đều kháng cự như vậy sao? Sáng nay còn mới đánh nhau với chị xong mà?”

Thanh Tùng nhìn Oai Phong ăn mặc theo kiểu Unisex: “Bởi vì anh ấy vốn không xem chị là phụ nữ đó”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play