“Tôi gả cho cho ông là vì thật tâm muốn cùng ông sống đến đầu bạc răng long. Nhưng tôi ngàn vạn lần không ngờ đến, tình yêu duy trì bằng sự mưu mô chung quy cũng không tồn tại được lâu. Anh đến già đều không có yêu tôi” Tú Hòa nước mắt đầy mặt.

Dư Sinh có chút giác ngộ: “Cô là bác sĩ? Cho nên thuốc Ái Tình là cô phát minh ra?”

Tú Hòa nhắm mắt gật đầu: “Thuốc Ái Tình là thành quả đoạn tình yêu của anh và tôi và cũng là kết thúc tình yêu của tôi và anh. Đời này của tôi thành công cũng là thuốc Ái Tình, thất bại cũng là thuốc Ái Tình”

Dư Sinh đáy mắt lộ ra một tia kinh ngạc: “Cô là?”

Tú Hòa nói: “Anh có còn nhớ năm đó ông ở núi Châu Phong bị thương, vào thời khắc sinh tử, có một vị bác sĩ đi chân trần đội cái khăn che mặt đã cứu mạng của anh không?”

Trên mặt Dư Sinh hiện lên biểu cảm khiếp sợ: “Cô chính là vị bác sĩ chân đất đã cứu tôi năm đó?”

Tú Hòa gật đầu.

Dư Sinh kích động nắm lấy tay của bà ta: “Em biết không, tôi đã tìm em rất lâu rồi?”

Tú Hòa gật đầu, nước mắt đậu đại rơi xuống trên mặt Dư Sinh: “Tôi biết, tôi đều biết. Nhưng anh biết không? Cũng chính vào lúc đó, tôi đã đối với anh rung động rồi.”

Dư Sinh vô cùng đau đớn nói: “Nhiều năm như vậy, tại sao.

em không nói cho tôi biết thân phận của mình chứ? Nếu như em nói cho tôi biết em chính là vị bác sĩ chân đất đã cứu tôi đó, tôi nghĩ, em cũng không cần dùng đến thuốc Ái Tình…Bởi vì lúc đó tôi đã động tâm rồi”

Tú Hòa đau lòng khóc: “Quy định của nhà họ Đơn, nếu như chúng ta muốn thoát khỏi dòng tộc, thì không được phép dùng họ của dòng tộc. Cho nên khi tôi vào nhà họ Dư đã bỏ họ của mình đi”

Dư Sinh rơm rớm nước mắt…

Một nụ cười chua chát hiện lên trên khuôn mặt phờ phạc của Tú Hòa: “Anh biết không? Tôi vì muốn ở bên cạnh anh, tôi đã trải qua đấu tranh quyết liệt với những lễ chế phong kiến của nhà họ Đơn. Thật không dễ dàng gì mới thuyết phục được bọn họ, khiến bọn họ đồng ý thả tôi tự do, anh biết hôm đó tôi vui đến thế nào không?”

Nụ cười của Tú Hòa trở nên thê lương: “Nhưng khi tôi đến nhà họ Dư lại trơ mắt nhìn anh thành thân cưới người phụ nữ khác. Lúc đó trong lòng tôi biết bao nhiêu đau khổ anh có biết không?

Tú Hòa nói đến vết thương của mình, đột nhiên rít gào lên: “Tôi vì muốn được ở bên anh, trả giá nhiều như vậy. Mà anh lại quay người cưới người phụ nữ khác. Tôi có thể can tâm sao?

Vì vậy tôi ở lại nhà họ Dư, là bố của Chu Mã thu nhận tôi, tôi rất biết ơn đối với bố con bọn họ. Đây cũng là nguyên nhân tôi đồng ý giúp đỡ Chu Mã”

Tú Hòa đứt quãng khóc nức nở nói: “Tôi trăm phương ngàn kế để làm bạn với em gái Dư Thiên An của anh, như vậy mới có cơ hội sử dụng thuốc Ái Tình. Mà tôi đã thành công rồi. Tôi thành công ly gián quan hệ giữa anh và vợ của mình, nhiều năm như vậy, vợ chồng chúng ta tôn trọng nhau, đó là thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi”

Dư Sinh bởi vì trúng độc nằm trên cáng dưới đất không thể cử động. Nhưng vẻ mặt ông ta bởi vì kích động mà co lại. Còn có nước mặt không ngừng trào ra, ướt đẫm gò má tuấn tú của ông ta.

“Em thật ngốc…” Thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng thốt ra một câu.

Tú Hòa lẩm bẩm nêu anh, mới bắt đầu đã là sai rồi. Dư Sinh đau khổ líu ríu nói: “Tú Hòa, không phải lỗi của em, cũng không phải lỗi của tôi. Mà là em đến trễ rồi”

Ông cụ Niên nghe thấy câu chuyện tình yêu chua xót này, ông bất giác thở dài nói: “Tú Hòa, cảm ơn cô năm đó đã cứu Dư Sinh. Chắc là cô không biết, cô đã cứu Dư Sinh, nó liền đối với cô nhớ mãi không quên, mỗi ngày làm ầm ï muốn đi tìm cô. Tôi không còn cách nào khác, đành để nó mang theo vệ sĩ của nhà họ Dư đến núi Châu Phong dày vò cả một năm trời, nhưng nó đều muốn lật tung cả cái núi Châu Phong cũng không có tìm thấy cô. Tôi nghĩ, nó không nhìn thấy khuôn mặt thật của cô, nhưng cô lại nhận ra nó, thời gian lâu như vậy, nguyên nhân nó không tìm thấy cô chắc là cô không thích nó.

Tôi đâu biết các người chàng có tình thiếp có ý chứ. Sau đó nó quen biết bà Dư…Mà cô lại lần nữa xuất hiện trước mặt nó cũng là lúc nó đã có gia đình rồi”

Tú Hòa nói: “Sau khi biết chân tướng sự việc tôi không còn hận nữa. Chỉ trách chúng tôi có duyên không phận”

Tú Hòa từ trong người lấy ra một lọ thuốc đưa cho Chu Khuê nói: “Đây là thuốc giải, đưa cho anh ấy uống đi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play