“Cái gì?” Ông cụ Niên đứng bật dậy.

Sau đó nhìn thấy bé Tùng thư giãn ngồi trên ghế sô pha rồi lại cảm thấy mình từng tuổi này rồi mà khi gặp chuyện cũng không bình thản như bọn trẻ nên lại ngồi xuống.

“Bé Tùng, chất độc này tụi cháu có thể giải được không?”

Ông cụ Niên hỏi.

“Không thể” Bé Tùng nói.

Ông cụ Niên ngơ ngác nhìn cậu: “Sao cháu lại không gấp gáp gì hết vậy?”

Bé Tùng cười khúc khích: “Đó là con trai của ông chứ không phải con trai của cháu nên tất nhiên là cháu không cảm nhận được nỗi đau cắt da cắt thịt rồi: Ông cụ Niên một lần nữa lại ngơ ngác, lần này thì đứng dậy chạy về phía sân sau.

Trong phòng khách chỉ còn lại Bá Minh và bé Tùng, hai ông cháu nhìn nhau.

Trong lòng Bá Minh hiểu rất rõ bé Tùng từng là đặc công 5S của Điện Quân Tình và có thể chịu được mưa đạn, trong cuộc chiến cam go vẫn có thể bình an quay về thì tuyệt đối không phải đứa trẻ ngây thơ đơn giản như ông nghĩ.

Bé Tùng nhìn cái đồng hồ trên tường và đưa ngón tay ra bắt đầu đếm ngược: “Năm bốn ba hai một…”

Khi đếm tới một thì ông cụ Niên mới khẩn trương chạy vào và nói với bé Tùng: “Sao lại có hai Tú Hòa thế? Sân trước và sân sau đều có một Tú Hòa, rốt cuộc ai mới là thật đây? Người nào mới là giả?”

Bé Tùng nói: “Một người là Tú Hòa thật, còn người kia là Đơn Thúy Vân, còn ai mới là thật ai là giả thì cháu không biết, hay là ông nói cho cháu biết chiến thuật của hai Tú Hòa kia?”

Ông cụ Niên nói: “Tú Hòa ở sân trước võ công linh hoạt, động tác nhanh nhạy nên không nhìn thấy chiến thuật, Tú Hòa ở sân sau lại là cao thủ dùng độc.”

Bé Tùng nghĩ ngợi rồi nói: “Người ở sân trước là Đơn Thúy Vân, người ở sân sau là Tú Hòa”

Ông cụ Niên kinh ngạc nói: “Sao cháu biết?”

Ông cụ Niên lại cảm thấy bé Tùng chỉ ngồi trong phòng khách suy đoán chứ không xuống trận đấu xem một cái nữa là, vì vậy kết luận của cậu chỉ là lời suy đoán mà thôi, hoàn toàn không có tính thuyết phục.

Bé Tùng nói: “Đoán đi”

Ông cụ Niên cạn lời: “Thằng nhóc con này nói rõ xem nào”

Bé Tùng nói: “Người không biết võ công hay là người có võ công kém thì mới phải dùng đến thủ đoạn bên ngoài để khống chế đối phương”

Ông cụ Niên như giác ngộ: “Đúng đúng đúng, Tú Hòa không biết võ công.”

Bé Tùng lại nói: “Thật ra là có đấy nhưng sau khi mai danh ẩn tính trong nhà họ Dư thì không còn nữa”

Ông cụ Niên nói cái gì trong mắt bé Tùng đều là không đúng khiến những người giúp việc đứng bên cạnh đều ngạc nhiên.

Sắc mặt ông cụ Niên trông rất ngượng ngùng: “Bé Tùng này, cháu cho ông chút sĩ diện có được không? Có thể đừng nói thẳng được không”

Ông cụ Niên rất sĩ diện, đây là điều mà ai ai cũng đều biết. . Truyện Quân Sự

Bé Tùng cười khúc khích nói: “Biết rồi biết rồi”

Lúc này Oai Phong áp giải Tú Hòa đi vào, mấy người còn lại khiêng Dư Sinh đã bị trúng độc bước vào.

Trong lúc mọi người đều chờ đợi bé Tùng tra hỏi Tú Hòa thì bé Tùng lại ủ rủ vỗ đùi một cái và nuối tiếc Á hôm nay lẽ ra phải đưa chị hãy đến, chị ấy rất giỏi việc tra hỏi phạm nhân”

Oai Phong nói hùa vào: “Em bảy phát minh ra mười tám hình thức tra khảo, lột da đầu cũng là một cách tra khảo nhẹ nhàng nhất, để em ấy tra khảo thì xem lão già Tú Hòa chịu đựng được bao lâu?”

Chu Khuê nói: “Chị mặc kệ bà ta chống cự được bao lâu, đối với những phạm nhân không thành thật nhận tội thì kết quả cuối cùng chính là bị em bảy tiêu hủy cả xác”

Tú Hòa sợ hãi đến mức run rẩy cả người.

Bé Tùng đứng dậy nói: “Mọi người thay chị bảy tra khảo trước đi, em đi sân trước xem đã”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play