Chiến Hàn Quân gật đầu: “Con hy vọng bố giúp con như thế nào?”
Khuôn mặt của Chiến Quốc Việt lộ vẻ khó xử, nói: “Bố……
Con cần mẹ ra mặt, thay con thử bà hai.”
Chiến Hàn Quân giật mình rồi xoay người lại. Nhìn Chiến Quốc Việt với vẻ kinh ngạc.
Chiến Quốc Việt nhanh chóng giải thích: “Bố cứ yên tâm, con và bé Tùng sẽ trốn ở dưới giường của bà hai. Khi mẹ vào thì hãy để chị Oai Phong và chị Chu Khuê đi theo mẹ, nhất định có thể bảo vệ an toàn cho mẹ”
Chiến Hàn Quân cũng biết dụng ý của Chiến Quốc Việt.
Muốn kiểm tra xem bà hai kia có bị bà Vân thay thế hay không, e là chỉ dựa vào một khuôn mặt thì không có cách nào để phân biệt, chỉ có thể tìm ra sơ hở của bà ta thông qua thói quen trò chuyện hàng ngày.
Chiến Quốc Việt là cháu trai, lại còn là thế hệ sau, đến thăm bà nội hai thì cái cớ không thích hợp lắm.
Linh Trang là người thích hợp nhất.
Chiến Quốc Việt cũng vì sự an toàn của Linh Trang mà đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng mà Chiến Hàn Quân làm sao có thể cam lòng để cho Linh Trang đi mạo hiểm?
Chiến Quốc Việt nói: “Nếu bố không muốn thì con sẽ suy nghĩ cách khác. Bố không cần khó xử”
Linh Trang lại đẩy cửa bước vào và nói dõng dạc: “Mẹ đi”
Linh Trang cảm thấy rất hạnh phúc khi có thể giúp con mình làm một việc gì đó.
Chiến Hàn Quân: Bởi vì liên quan đến sự an toàn của Linh Trang nên Chiến Hàn Quân không thể khoanh tay đứng nhìn.
Anh càng thêm cẩn thận tiến hành bày binh bố trận, đảm bảo mọi chỉ tiết đều không có sai sót, sau khi bố trí hết tất cả thì từ từ chờ đợi màn đêm buông xuống.
Buổi tối, Chiến Hàn Tam đi vào sân trước của hợp viện rộng lớn, lập tức khóc như quỷ, gào như sói: “Mẹ, mẹ định làm chủ cho con như thế nào đây?”
Bà hai không đi ra mà lại là nhóm vợ bé của Chiến Đình Lê đi ra.
Bá Ánh dùng những lời nói ngọt ngào để dỗ dành Chiến Hàn Tam: “Hàn Tam, đã trễ thế này rồi, mẹ con đã đi nghỉ ngơi rồi. Con đừng làm ồn, có chuyện gì thì để ngày mai hẳn nói.”
Chiến Hàn Tam khóc thét: “Bà là cái thá gì, hai con hồ ly tinh các người không có tư cách nói chuyện với tôi. Tôi muốn gặp mẹ tôi. Tôi muốn hỏi bà ấy chuyện bà đem toàn bộ tài sản trong nhà chuyển ra nước ngoài là sao, là có ý gì? Bà ấy không muốn để cho anh em chúng tôi sống sao?”
Sắc mặt bá Ánh lập tức thay đổi: “Hàn Tam. Chuyện này con nghe ai nói?”
Người di dời tài sản là Chiến Đình Lê, đây là chuyện mà một vài vợ bé ở nhị phòng đều biết.
Chiến Đình Lê làm như vậy chính là để phòng ngừa việc bà hai ồn ào đòi ly hôn với ông ta, khiến ông ta phải chia một nửa tài sản của nhị phòng.
Chiến Hàn Tam khóc ròng, nói: “Bà đừng xía vào việc làm sao tôi biết được. Dù sao thì tài khoản nhị phòng của chúng ta có vấn đề. Tiền của nhà chúng ta đang biến mất với số lượng lớn Bá Ánh nhanh chóng nháy mắt ra hiệu với các bà vợ bé khác, bọn họ nhanh chóng chạy vào phòng trong để thông báo cho Chiến Đình Lê.
Không bao lâu sau, Chiến Đình Lê đã ra tới.
“Chiến Hàn Tam, đã tối như thế này mà còn hú hét cái gì?”
Chiến Đình Lê tức giận mà n Chiến Hàn Tam lau nước mắt vừa mới khóc sướt mướt, nói: “Bố, bố phải làm chủ cho tụi con. Mẹ con đã đem tài sản chuyển đến nơi khác”
Mặt của Chiến Đình Lê trắng bệch: “Con nghe ai nói?”
“Mọi người đều nói như vậy”
Chiến Đình Lê đã đoán trước được việc mình chuyển tài sản đi nơi khác sẽ bị người ta phát hiện, vì để đề phòng chuyện này trở nên ồn ào, ồn ào đến tai của ông cụ bên đó thì sẽ rất khó để thu dọn. Chiến Đình Lê cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó hận sắt không rèn được thành thép, mắng Chiến Hàn Tam: “Có chuyện gì thì vào trong rồi nói”
Nhưng mà ông cụ Chiến lại đột nhiên từ trên trời rơi xuống, dẫn theo Chiến Hàn Quân và Nghiêm Linh Trang bất ngờ xuất hiện ở cổng lớn của hợp viện rộng lớn.
“Ông chủ hai, ông cụ đến” Nữ giúp việc hốt hoảng chạy tới trình báo.
Chương 2030: Con cần mẹ ra mặt, thay con thử bà hai
Chiến Hàn Quân gật đầu: “Con hy vọng bố giúp con như thế nào?”
Khuôn mặt của Chiến Quốc Việt lộ vẻ khó xử, nói: “Bố……
Con cần mẹ ra mặt, thay con thử bà hai.”
Chiến Hàn Quân giật mình rồi xoay người lại. Nhìn Chiến Quốc Việt với vẻ kinh ngạc.
Chiến Quốc Việt nhanh chóng giải thích: “Bố cứ yên tâm, con và bé Tùng sẽ trốn ở dưới giường của bà hai. Khi mẹ vào thì hãy để chị Oai Phong và chị Chu Khuê đi theo mẹ, nhất định có thể bảo vệ an toàn cho mẹ”
Chiến Hàn Quân cũng biết dụng ý của Chiến Quốc Việt.
Muốn kiểm tra xem bà hai kia có bị bà Vân thay thế hay không, e là chỉ dựa vào một khuôn mặt thì không có cách nào để phân biệt, chỉ có thể tìm ra sơ hở của bà ta thông qua thói quen trò chuyện hàng ngày.
Chiến Quốc Việt là cháu trai, lại còn là thế hệ sau, đến thăm bà nội hai thì cái cớ không thích hợp lắm.
Linh Trang là người thích hợp nhất.
Chiến Quốc Việt cũng vì sự an toàn của Linh Trang mà đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng mà Chiến Hàn Quân làm sao có thể cam lòng để cho Linh Trang đi mạo hiểm?
Chiến Quốc Việt nói: “Nếu bố không muốn thì con sẽ suy nghĩ cách khác. Bố không cần khó xử”
Linh Trang lại đẩy cửa bước vào và nói dõng dạc: “Mẹ đi”
Linh Trang cảm thấy rất hạnh phúc khi có thể giúp con mình làm một việc gì đó.
Chiến Hàn Quân: Bởi vì liên quan đến sự an toàn của Linh Trang nên Chiến Hàn Quân không thể khoanh tay đứng nhìn.
Anh càng thêm cẩn thận tiến hành bày binh bố trận, đảm bảo mọi chỉ tiết đều không có sai sót, sau khi bố trí hết tất cả thì từ từ chờ đợi màn đêm buông xuống.
Buổi tối, Chiến Hàn Tam đi vào sân trước của hợp viện rộng lớn, lập tức khóc như quỷ, gào như sói: “Mẹ, mẹ định làm chủ cho con như thế nào đây?”
Bà hai không đi ra mà lại là nhóm vợ bé của Chiến Đình Lê đi ra.
Bá Ánh dùng những lời nói ngọt ngào để dỗ dành Chiến Hàn Tam: “Hàn Tam, đã trễ thế này rồi, mẹ con đã đi nghỉ ngơi rồi. Con đừng làm ồn, có chuyện gì thì để ngày mai hẳn nói.”
Chiến Hàn Tam khóc thét: “Bà là cái thá gì, hai con hồ ly tinh các người không có tư cách nói chuyện với tôi. Tôi muốn gặp mẹ tôi. Tôi muốn hỏi bà ấy chuyện bà đem toàn bộ tài sản trong nhà chuyển ra nước ngoài là sao, là có ý gì? Bà ấy không muốn để cho anh em chúng tôi sống sao?”
Sắc mặt bá Ánh lập tức thay đổi: “Hàn Tam. Chuyện này con nghe ai nói?”
Người di dời tài sản là Chiến Đình Lê, đây là chuyện mà một vài vợ bé ở nhị phòng đều biết.
Chiến Đình Lê làm như vậy chính là để phòng ngừa việc bà hai ồn ào đòi ly hôn với ông ta, khiến ông ta phải chia một nửa tài sản của nhị phòng.
Chiến Hàn Tam khóc ròng, nói: “Bà đừng xía vào việc làm sao tôi biết được. Dù sao thì tài khoản nhị phòng của chúng ta có vấn đề. Tiền của nhà chúng ta đang biến mất với số lượng lớn Bá Ánh nhanh chóng nháy mắt ra hiệu với các bà vợ bé khác, bọn họ nhanh chóng chạy vào phòng trong để thông báo cho Chiến Đình Lê.
Không bao lâu sau, Chiến Đình Lê đã ra tới.
“Chiến Hàn Tam, đã tối như thế này mà còn hú hét cái gì?”
Chiến Đình Lê tức giận mà n Chiến Hàn Tam lau nước mắt vừa mới khóc sướt mướt, nói: “Bố, bố phải làm chủ cho tụi con. Mẹ con đã đem tài sản chuyển đến nơi khác”
Mặt của Chiến Đình Lê trắng bệch: “Con nghe ai nói?”
“Mọi người đều nói như vậy”
Chiến Đình Lê đã đoán trước được việc mình chuyển tài sản đi nơi khác sẽ bị người ta phát hiện, vì để đề phòng chuyện này trở nên ồn ào, ồn ào đến tai của ông cụ bên đó thì sẽ rất khó để thu dọn. Chiến Đình Lê cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó hận sắt không rèn được thành thép, mắng Chiến Hàn Tam: “Có chuyện gì thì vào trong rồi nói”
Nhưng mà ông cụ Chiến lại đột nhiên từ trên trời rơi xuống, dẫn theo Chiến Hàn Quân và Nghiêm Linh Trang bất ngờ xuất hiện ở cổng lớn của hợp viện rộng lớn.
“Ông chủ hai, ông cụ đến” Nữ giúp việc hốt hoảng chạy tới trình báo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT