*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Anh nhớ là khi bố dạy anh thuật thôi miên thì đã từng nói qua, người bị thôi miên sẽ tiến vào một không gian, thật ra là nhất định có chút liên hệ đến không gian ở hiện thực. thế nên người bị thôi miên ở trong đó làm chuyện gì, nói như thế thì đều có khả năng có ý nghĩa nhất định để tham khảo trong thực tế: “Ý của anh chính là, bà Vân này ở trong hiện thực, cũng đang tìm một cuốn sách hả?”

Chiến Quốc Việt gõ gõ vào đầu rồi nói: “Nhưng mà tin tức bà Vân này muốn tìm cuốn sách, làm sao có thể tiến vào được.

bộ não của em cơ chứ?”

“Anh không biết là bà ta đang tìm một cuốn sách à?”

Thanh Tùng kêu lên.

Chiến Quốc Việt lườm cậu bé một cái, giải thích mà nói: “Không, em biết mà. Những tế bào trong bộ não của em chứa cái tin tức này, thế nên khi em bị thôi miên mới có thể nói ra được như thế”

Thanh Tùng đưa hai tay lên chống nạnh, buồn bực mà nói: “Điều anh nói cũng có một phần nhất định là lý lẽ của khoa học. Nhưng mà em chưa từng tiếp xúc qua với bà Vân này, từ đâu mà em có thể lấy được cái tin tức nhắc nhở này cơ chứ?”



Chiến Quốc Việt đột nhiên ở trên một bảo bối mà phát hiện ra có điểm không bình thường, chỉ bụng không ngừng lau cái hoa văn ở trên thân của cái bảo bối đó.

Thanh Tùng nhanh chóng đi qua, chắc hẳn phải vậy mà nói: “Đây chính là môt trang điêu khắc thụ bì. Kỹ thuật cũng chả ra sao cả, chắc là do bạn bè của bà Vân tặng đến đấy, để lại để làm vật kỉ niệm chả hạn”

Chiến Quốc lại nói: “Kỹ thuật điêu khắc chả ra làm sao cả, điều này chứng minh đối phương không phải là một người làm điêu khắc. Nếu như chúng ta không đoán sai mà nói, đối phương là bác sĩ có kỹ thuật cầm dao phẫu thuật”

Thanh Tùng kinh ngạc há hốc cả mồm tròn vo như một vòng tròn tiêu chuẩn rồi: “Uầy, anh xem được ra từ chỗ nào thế?”

Chiến Quốc Việt dùng ngón tay đè lại vị trí đó để không dịch chuyển đi, hóa ra chỗ kia là đồ án của hội Chữ Thập Đỏ.

Thanh Tùng và Chiến Quốc Việt liếc mắt nhìn nhau, hai người ngầm hiểu được đối phương.

“Bây giờ, anh cuối cùng cũng biết được độc mà Tô Tâm hạ vào người Dư Thiên Thiên rồi, còn có tại vì sao mà lại giống với loại thuốc khống chế tinh thần của gia trại nhà họ Dư đến thế” Chiến Quốc Việt tà mị mà cười cười.

Thanh Tùng lập tức nói: “Là bởi vì, cái bà họ Vân này là bác sià?

Chiến Quốc Vi hông những biết thôi miên, mà còn sử dụng được mãng xà, sẽ điều khiển được dược vật. Loại cô thuốc như thế này tuyệt đối không phải là y bác sĩ chính thống được đào tạo từ trường đại học ra. Mà là lưu phái của giang hồ”

“Giống như là bà Bác Danh ấy hả?”

Chiến Quốc Việt gật gật đầu.

Thanh Tùng nói: “Bác sĩ tâm thuật bất chính, đây chính là một điều nguy hại vô cùng”

Sắc mặt Chiến Quốc Việt ngưng trọng vô cùng: “Chúng ta phải nhanh chóng tận dụng thời gian mà đem tin tức này nói cho bố biết thôi, phải để cho bố sớm có thời gian phòng bị”

Thanh Tùng liếc mắt nhìn về khoảng trời ở bên ngoài, nói: “Nên đi học thôi. Đợi đến giờ nghỉ buổi trưa thì lúc đó chúng ta liền chạy về nhà nói cho bố biết”

“Ừ”

Chiến Quốc Việt liếc mắt nhìn về mấy cái bảo bối khác, cũng không biết được đã nhìn thấy cái gì, sắc mặt đột nhiên hoảng sợ đến biến đổi.

“Thanh Tùng, anh nghĩ chúng ta nên nhanh chóng đem những động thái này gửi trở về chỗ ở của bà Vân” Chiến Quốc Việt hốt hoảng khó có thể mà nói được.

Thanh Tùng nhìn về phía chiếc đầu gỗ kỳ hương ở trong tay của Chiến Quốc Việt. Rồi nói: “Tại sao chứ?”

Chiến Quốc Việt nói: “Cái hương của đầu gỗ này vô cùng là đặc biệt, cùng với mùi hương ở trên người con mãng xà mà hôm trước tấn công anh anh ngửi thấy được cái mùi y đúc như thế không khác biệt gì. Anh nghĩ cái đồ này rất có khả năng là dùng để triệu hồi con mãng xà đó đấy”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play