Ngay lúc trong lòng Chiến Quốc Việt đang rất buồn bực, vậy mà bà Vân làm sao phát hiện ra cậu bé chứ? Đột nhiên Chiến Quốc Việt cảm thấy dưới chân có thứ gì đó lạnh lẽo đang liếm vào mắt cá nhân của cậu bé.

Chiến Quốc Việt cúi đầu liền nhìn thấy một con mãng xà màu đen đang lè lưỡi ra, hai mắt đen kịt nhìn chằm chằm vào cậu bé.

Quốc Việt cả kinh, mượn lực của dây thép vừa nãy còn lưu lại, người liền bay ra khỏi chỗ đó.

Chiến Quốc Việt vỗ ngực, chưa hết kinh ngạc liền quay đầu nhìn lại cây cổ thụ, lúc này phát hiện con mãng xà đó vậy mà không thấy đâu nữa.

Chiến Quốc Việt trở lại căn nhà thuê bên cạnh Trung học Đế Hoàn trong sự phẫn nộ.

Đêm hôm đó, Chiến Quốc Việt ngủ vô cùng trằn trọc.

Ngày hôm sau.

Chiến Quốc Việt bị bé Tùng đánh thức.

“Quốc Việt, anh trở về khi nào vậy?”

Chiến Quốc Việt uể oải đứng dậy, ý thức vừa mới thức tỉnh, liền nhớ tới chuyện tối hôm qua đến dò thám bà Vân.

Trong mắt lại hiện lên biểu cảm nghỉ hoặc mơ hồ.

Bé Tùng thăm dò biểu cảm của Chiến Quốc Việt: “Anh là điều tra gặp phải trở ngại gì rồi sao?”

Chiến Quốc Việt kể cho bé Tùng nghe về chuyện mình đã trải qua tối hôm qua: “Ừm, tối qua anh đi điều tra bà Vân. Em nói có kỳ lại không, rõ ràng anh ẩn mình ở trên cây cổ thụ, còn bà Vân thì ngồi ngay ngắn ở trong nhà, nhưng đột nhiên quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt đó đầy vẻ khiêu khích.”

Bé Tùng nói: “Chắc anh nhìn lầm rồi. Có lẽ bà ta đang nhìn ánh trăng…”

Chiến Quốc Việt lại nói: “Càng kỳ lạ hơn đó là lúc anh nấp trên cây, một con mãng xà tấn công mắt cá chân của anh, anh mượn dây thép để nhảy đi, nhưng mà lúc quay đầu lại, con mãng xà đó đã không thấy đâu nữa”

“Mãng xà?” Bé Tùng kinh ngạc kêu lên.

Chiến Quốc Việt nhìn phản ứng của bé Tùng lớn như vậy, tức giận trừng mắt nhìn cậu bé: “Em đột ngột kêu lên làm gì vậy? Dọa chết người rồi.”

Bé Tùng cầm lấy ly nước ấm trên đầu giường uống ừng ực mấy hớp liền đã uống xong. Sau đó bàng hoàng nói: “Là anh không biết thôi, từ sau khi em tiếp nhận chức vụ chưởng môn của nhà họ Dư thì em thường xuyên gặp ác mộng. Trong mơ toàn là rắn. Toàn bộ bọn chúng đều lè lưỡi màu đỏ về phía em, nhưng lại không căn em, mỗi lần cũng là dọa đến em ngất xỉu”

Chiến Quốc Việt nghi ngờ nhìn bé Tùng: “Không nghĩ đến lá gan em lại nhỏ như vậy”

Bé Tùng có chút ngượng ngùng cười lên: “Không phải gan em nhỏ. Mà là từ nhỏ em đã sợ rắn.”

Mặc dù Chiến Quốc Việt có tính tình lạnh lùng, nhưng mà đối với em trai vẫn là đặc biệt quan tâm. Lập tức gợi ý cho cậu bé: “Vậy thì đừng có cả ngày đem ấn chưởng môn ở bên người nữa. Trên cái ấn chưởng môn đó của em lại điêu khắc một con mãng xà quá mức sinh động giống thật, mỗi ngày nhìn thấy nó, thì ban ngày nghĩ gì ban đêm nằm mơ về nó”

Bé Tùng đem ấn chưởng môn lấy ra, chậm rãi nói: “Quốc Việt, không biết tại sao nhìn thấy con mãng xà này em liền cảm thấy bản thân hình như đã nhìn thấy nó ở đâu rồi á. Anh nói có kỳ lạ không?”

Chiến Quốc Việt trợn mắt lên…

Đột nhiên bé Tùng nhớ tới điều gì đó, cao hứng nói: “Quốc Việt, lần sau khi anh đi điều tra bà Vân thì hãy đem theo em cùng đi nha.”

Quốc Việt nói: “Tối nay anh liền đi”

“Nhanh như vậy sao?”

“Nếu như tối hôm qua bà Vân thực sự phát hiện ra anh, vậy chắc chăn sẽ cho rằng anh bị bà ta làm cho hoảng sợ, trong thời gian ngắn sẽ không dám tới chỗ bà ta điều tra nữa. Cho nên tối nay anh sẽ đi, vừa hay đánh úp bất ngờ để bà ta không kịp phòng bị…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play