*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chiến Quốc Việt và Lạc Thành Tùng liếc nhìn nhau và vẻ mặt của hai người đều vô cùng kinh ngạc.

Dư Thiên An nhìn họ và nở nụ cười bất đắc dĩ: “Bà biết rằng bây giờ bà nói cái gì thì các cháu cũng sẽ không tin tưởng bà. Nào nói đi, các cháu định trừng phạt bà như thế nào đây?”

Chiến Quốc Việt nói: “Cháu dám chắc chắn rằng bà là người đã để cho Chu Mã và Tú Hòa chạy đi. Tuy nhiên, việc này là do bà cố tình làm như vậy hay là bị lợi dụng thì hiện tại, chúng cháu không có bằng chứng. Cho nên, bà nội à, có lẽ bà phải chịu oan ức rồi”

Dư Thiên An nhìn dáng vẻ cương trực và liêm chính của Chiến Quốc Việt, sau đó thản nhiên chấp nhận sự sắp xếp của cậu: “Các cháu muốn bà làm cái gì thì bà đều sẽ phối hợp với các cháu.”

Từ biệt thự nhà họ Dư đi ra, Chiến Quốc Việt và Lạc Thành Tùng nói chuyện với nhau.

Lạc Thành Tùng nói: “Nếu là thuốc tâm thần thì e rằng chỉ có trại của nhà họ Dư mới có thứ bí ẩn này thôi.”

“Vì vậy, nhìn tình hình trước mắt thì nghi phạm lớn nhất đã để cho Tú Hòa và Chu Mã chạy thoát là Dư Thiên An”

Tất cả các dấu vết đều cho thấy rằng cuộc chạy trốn của Tú Hòa và Chu Mã được thực hiện bởi người của trại nhà họ Dư.

Nhưng Chiến Quốc Việt lại nhíu đôi lông mày anh tuấn của mình: “Nhưng mà anh luôn cảm thấy có điều gì đó không thích hợp”

Lạc Thành Tùng nói ra đúng trọng tâm: “Em nghĩ đó là thời gian. Tại sao trước đây Tú Hòa và Chu Mã không chạy trốn?

Mà họ phải đợi đến khi những người con ở bên ngoài của nhà họ Chiến vào ở biệt thự Ngọc Bích thì mới trốn thoát chứ?”

Chiến Quốc gật đầ šu thật sự là do những người con ở bên ngoài của nhà họ Chiến làm chuyện đó, thì người này đã lợi dụng Dư Thiên An và ngày ăn lễ tết của chúng ta để gây ồn ào. Người này là một kẻ rất mạnh trong việc sử dụng các âm mưu và thủ đoạn cho nên chúng ta không thể không đề phòng được”

“Nhưng mà người này là ai vậy?”



Chiến Quốc Việt và Lạc Thanh Tùng không muốn nhìn thấy một cái kết như vậy, cho nên bọn họ sẽ phải điều tra kỹ càng chuyện này.

Khi gần đến biệt thự Ngọc Bích, Chiến Quốc Việt đột nhiên nói với Diệp Phong: “Diệp Phong, Thanh An sắp phải rời khỏi thủ đô rồi”

Diệp Phong giống như nghe được một tin tức động trời, cả người anh ta như hóa thành đá.

“Tại sao vậy?”

“Trong khoảng thời gian này, dù em gái của tôi không nói gì nhưng chúng tôi đều thấy được con bé thật sự sống rất vất vả. Không chỉ béo phì mà còn ăn uống quá độ khiến cơ thể của con bé không thể chịu đựng được. Bố mẹ chúng tôi chắc chắn rất thương xót con bé cho nên đã đưa con bé rời khỏi thủ đô để chữa lành vết thương”

Các ngón tay của Diệp Phong cuộn chặt vào với nhau, móng tay bấm vào da thịt khiến cho anh ta bị chảy máu nhưng mà anh ta lại hoàn toàn không cảm thấy đau đớn.

Giờ phút này, anh ta giống như đang bị bao vây bởi sự đau khổ của Lạc Thanh An. Dường như mỗi một dây thần kinh đều có thể cảm nhận được nỗi đau đớn tột cùng đến tận xương tủy của Lạc Thanh An. Anh ta cảm thấy như thể bản thân đang ở trong một vùng biển rộng có sóng lớn cuồn cuộn và chìm nổi theo những con sóng đó.

“Khi nào em ấy sẽ lên máy bay vậy?” Giọng nói của anh ta lộ ra vẻ yếu ớt và không có một chút sức lực nào.

“Tôi không biết. Anh tự đi tìm hiểu đi”

Ngay khi Chiến Quốc Việt vừa dứt lời, Diệp Phong lập túc chạy như điên ra ngoài.

Chiến Quốc Việt nhìn Diệp Phong loạng choạng mà lao đi thì không kìm được mà lẩm bẩm nói: “Thanh An à, anh cả chỉ có thể giúp em đến thế này thôi.”

Khi cậu quay người lại thì liền nhìn thấy Lạc Thành Tùng đang nhìn mình với vẻ mặt sững sờ.

Lạc Thành Tùng như người mất hồn và hỏi: “Thanh An phải rời đi trong bao lâu vậy ạ?”

Chiến Quốc Việt nói: “Anh không biết.”

Nước mắt của Lạc Thành Tùng lăn dài trên má: “Tại sao.

bố mẹ không cho chúng ta đi tiễn con bé chứ?”

“Nếu Thanh An mà nhìn thấy cái dáng vẻ khóc sướt mướt này của em thì em nghĩ con bé còn sẽ muốn rời đi không? Đến khi Thanh An đi rồi và mỗi lần nhớ lại dáng vẻ khóc lóc này của em thì vào nửa đêm. trong mỗi giấc mơ của mình, con bé cũng sẽ khóc mấy lần. Em thấy có đúng không?”

Lạc Thành Tùng lau đi nước mắt: “Em có thể nở nụ cười khi đi tiến con bé-”

Chiến Quốc Việt nói: “Vậy em lập tức cười một cái cho anh xem nào?”

Lạc Thành Tùng lập tức nặn ra một nụ cười.

Vẻ mặt Chiến Quốc Việt khinh thường mà nói: còn xấu xí hơn so với khóc”

“Cười trông Lạc Thanh An, bà nội Bác Danh và ông nội rời đi biệt thự Ngọc Bích suốt đêm và vội vã đến sân bay quốc tế.

Ở sân bay, lúc soát vé, tâm trạng của Lạc Thanh An vốn đang lạnh nhạt nhưng cô bé lại vẫn không kìm được thường xuyên quay đầu nhìn lại giống như đang tìm kiếm cái gì đó vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play