Linh Trang đưa bà Dư đang đau lòng ra khỏi nhà tang lễ.

Bà Dư vừa xấu hổ vừa tức giận, uất hận nói: “Mợ sống chừng này năm cũng coi như vô dụng. Mợ vậy mà còn đi tin lời xảo biện của hắn ta. Mợ chắc là… bị ma ám rồi”

Linh Trang lo lắng nói: “Việc này chỉ sợ là do anh Quân bày mưu tính kế cho cậu ấy làm như vậy”

Bà Dư sửng sốt: “Tại sao nó lại muốn làm như vậy?”

Linh Trang nói: “Ngay khi những đứa con riêng nhà họ Chiến vừa chuyển đến căn biệt thự, vườn Hương Đỉnh đã xuất hiện người chết. Anh Quân rất cảnh giác, và chắc anh ấy cũng đã nhận thấy được nguyên nhân bất thường đẳng sau vụ tai nạn xe hơi này. Do đó, anh ấy đã mời cô Tú Hòa về nhà, cũng chỉ vì chuyện giữ manh mối một manh mối có thể truy xét được”

Dừng một chút, Linh Trang nói với ánh mắt kiên định: “Mợ, không bằng mợ hãy hợp tác với anh Quân, tương kế tự kế, phối hợp diễn một màn kịch giận dỗi bỏ đi. Chỉ cần mợ nói lừa Tú Hòa, con nghĩ cô ta sẽ sớm lộ ra sơ hở thôi.”

Bà Dư luôn tin tưởng vào nhân phẩm của Chiến Hàn Quân nên sẵn lòng hợp tác, đồng ý mọi sự sắp xếp. Chỉ có điều, nghĩ đến việc mình không tin tưởng Dư Sinh, suýt chút nữa dẫn đến hiểu lầm, bà Dư cảm thấy vô cùng hổ thẹn.

Mặc khác, cho dù Chiến Hàn Quân không giải thích, Linh Trang vẫn hoàn toàn tin tưởng anh, có thể thông qua lời nói và hành động mà biết được tâm tư của anh. Linh Trang đối với Chiến Hàn Quân đúng là hết lòng hết dạ.

“Cháu giống như guốc trong bụng Hàn Quân vậy”

Linh Trang nói: “Mợ à, bây giờ con sẽ để Quan Minh Vũ đưa mợ đến nơi an toàn”

“Được”

Linh Trang gọi Quan Minh Vũ đến bên cạnh, nói nhỏ với anh ta vài câu rồi đưa bà Dư lên xe của Quan Minh Vũ rời đi Khi Linh Trang trở lại nhà tang lễ, Dư Sinh không nhìn thấy bà Dư, hai chân lập tức mềm nhũn, ông run rẩy hỏi: “Linh Trang, mợ của cháu đâu?”

Linh Trang giả vờ tức giận, lên tiếng bất bình thay cho bà Dư. “Mợ bảo cháu nói với cậu: Vì ông ăn cây táo rào cây sung, phá hỏng lời thề ước giữa hai người, nên mợ không có lý do gì để ở lại bên cạnh ông nữa”

Dư Sinh nghe thấy điều này, suýt nữa thì khuyu xuống đất.

Tú Hòa vội chạy lại đỡ ông ta: “Ông chủ!”

Lúc này, nhân viên của nhà tang lễ đi tới, nói với họ: “Đã đến giờ hỏa táng”.

Tú Hòa gào khóc nức nở: “Chu Mã, sao cháu nỡ bỏ cô Tú Hòa lại mà ra đi trước?”

Khóe mắt Dư Thiên An đỏ hoe, ngập nước. Nhưng bà đã kìm nén không để cho nước mắt chảy ra ngoài.

Linh Trang xưa giờ dễ mềm lòng, lại trong sáng tốt bụng, liền xem không nổi cảnh tang tóc éo le như thế này. Ngay cả những người chưa từng rơi nước mắt thương cảm khi xem một bộ phim truyền hình, giờ cũng rơi nước mắt đau lòng trước tiếng khóc của Tú Hòa.

Nhìn thấy Linh Trang buồn bã như vậy, Chiến Hàn Quân lặng lẽ tiến lại gần: “Linh Trang, để anh đưa em ra ngoài nhé!”

Linh Trang bèn nói: “Em vẫn nên ở lại với cô ấy một lúc nữa?

“Vậy hứa với anh là không được khóc”

Nhưng Linh Trang càng khóc đau lòng hơn.

Chiến Hàn Quân bá đạo bế Linh Trang ra ngoài.

“Anh Quân, thả em xuống. Anh đang làm cái gì vậy? Lúc còn sống em không thể làm bạn với cô ấy. Bây giờ cô ấy chết rồi, em muốn tiễn cô ấy thêm một đoạn nữa, dù sao cũng có một chút duyên phận quen biết”

“Nhưng anh không cho phép em cảm thấy buồn vì cô ta”

Chiến Hàn Quân đặt Linh Trang xuống và cương quyết ra lệnh.

“Cho dù em không nghĩ đến bản thân, cũng nên nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng” Chiến Hàn Quân nói.

Linh Trang nhìn Dư Nhân, ông cu Niên bước ra từ bên trong… Biết rằng tranh luận về vấn đề này với Chiến Hàn Quân chẳng có ích gì. Bởi vì Chu Mã cũng đã kết thúc cuộc hành trình cuối cùng của cô ấy trên thế giới.

“Được” Linh Trang nói Trong khi mọi người vẫn đang đắm chìm trong sự từ biệt Chu Mã, sự chú ý của Chiến Hàn Quân đã chuyển sang hướng khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play