Chiến Hàn Quân cực kỳ vui mừng nói: “Linh Trang à, cảm ơn em, cảm ơn em đã trở lại. Nếu không thì anh hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi mình sẽ còn làm ra bao nhiêu chuyện ngu ngốc trong đời nữa”

Nghiêm Linh Trang quay người lại và ôm chặt lấy anh.

“Anh Hàn Quân, em sẽ không bao giờ rời xa anh nữa đâu”

Chiến Hàn Quân dịu dàng gật đầu: “Ừ, anh biết. Anh biết em sẽ không rời bỏ anh”

Nghiêm Linh Trang cực kỳ phiền muộn nói: “Anh là người có ý chí mạnh mẽ mà còn làm ra bao nhiêu chuyện vô cùng ngốc nghếch và vô lý vì không thể có được tình yêu như vậy, nói gì đến Thanh An nhà chúng ta chứ”

Chiến Hàn Quân nói: “Linh Trang à, em hãy chờ xem. Vào.

năm sau, chắc chắn Thanh An nhà chúng ta sẽ có một cuộc lột xác ngoạn mục và được tái sinh một lần nữa”

Nghiêm Linh Trang giận dỗi nhìn anh. Thỉnh thoảng, cô thật sự không biết Chiến Hàn Quân lấy đâu ra tự tin mà tin rằng Thanh An sẽ tái sinh một lần nữa mà không phải là tan thành tro bụi.

Chiến Hàn Quân lại nói: “Con bé là con gái của chúng ta cho nên em phải tin tưởng con bé.”

Nghiêm Linh Trang thở dài một cách yếu ớt.

Chiến Hàn Quân nói: “Linh Trang à, bây giờ cũng đã muộn rồi, em nên nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai là ngày Quốc Việt nắm quyền điều hành tập đoàn Chiến Thị nên anh sợ rằng em sẽ lại cảm thấy lo lắng hết cả một ngày”

Đúng là làm bố làm mẹ là việc không hề dễ dàng một chút nào.

Nghiêm Linh Trang lo lắng về vết thương lòng của Lạc Thanh An và cũng lo lắng rằng sự nghiệp của Chiến Quốc Việt có thể sẽ bắt đầu không được suôn sẻ sau khi cậu nắm quyền điều hành tập đoàn Thị.

Nghiêm Linh Trang chán nản mà thở d; ¡ sao các con của chúng ta không được sống vui vẻ và không có buồn phiền như những đứa trẻ bình thường chứ?”

Chiến Hàn Quân nói: “Bọn trẻ được sinh ra ở nhà họ Chiến, sở hữu vinh quang và sự giàu có mà những đứa trẻ bình thường không có được cho nên đương nhiên là chúng cũng phải gánh vác những khó khăn đằng sau vinh quang và sự giàu có này”

Nghiêm Linh Trang cũng hiểu rõ sự trao đổi qua lại lẫn nhau giữa điều may mắn và điều xui xẻo. Cô chỉ là không kìm được mà lo lắng cho Chiến Quốc Việt.

Tối hôm đó, Chiến Quốc Việt thức trắng đêm vì không ngủ được.

Cậu lặng lẽ đứng trước khung cửa sổ sát đất, ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết đẹp đế nhưng không trọn vẹn trên bầu trời.

Chiến Quốc Việt biết rằng bản thân cậu sắp sửa cần phải hết sức thận trọng trong từng phút từng giây, bởi vì có những người luôn muốn biến cậu trở thành giống như vầng trăng khuyết không trọn vẹn kia.

Quả nhiên, vào lúc đêm khuya vắng người.

Khi Chiến Quốc Việt nhìn thấy có một bóng người đang vội vàng đi xuống tầng, cậu nở nụ cười có vẻ xấu xa rồi nắm lấy sợi dây và nhảy ra ngoài cửa sổ.

Trong chớp mắt, Chiến Quốc Việt lập tức rơi xuống trước mặt cái bóng người đó.

“Ông cụ hai đến tòa thành Ái Nguyệt vào đêm hôm khuya khoắt này là định làm cái gì vậy?” Giọng nói của Chiến Hàn Quân lạnh lùng.

Chiến Đình Lê thấy Chiến Quốc Việt thì tức giận đến mức.

râu dựng cả lên, sau đó ông ta trừng mắt nhìn Chiến Quốc Việt: “Chiến Quốc Việt, cháu đến thật đúng lúc. Ông đến đây chính là để tìm cháu. Các căn phòng của các gia đình khác trong nhà chúng ta ở tòa thành đều bị sát thủ xâm nhập vào. Có chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Chiến Quốc Việt giả vờ kinh ngạc: “À, ông cụ hai à, việc này thì các người phải tự hỏi chính mình rồi. Có phải là các người đã làm ra chuyện vô đạo đức gì đó không?”

Trong đôi mắt Chiến Đình Lê lộ ra vẻ hoảng sợ nhưng ông ta nhanh chóng khôi phục lại sự bình tính: “Cháu sắp trở thành người thừa kế của nhà họ Chiến chúng ta rồi nên tại sao cháu lại có thể không quan tâm đến chuyện của những gia đình khác chứ?”

Chiến Quốc Việt nói: “Cháu nhớ ra rồi. Vào buổi chiều ngày hôm nay, khi đi mua sắm ở trung tâm thương mại, cháu cũng gặp phải mấy tên sát thủ. Nhưng những kẻ ngu ngốc đó thật đúng là không có bản lĩnh cho nên cháu đã tóm được chúng.”

Vẻ mặt Chiến Quốc Việt xấu xa liếc nhìn ông ta và trầm giọng nói: “Cháu đã nói với bọn họ rằng nếu muốn sống sót thì phải tìm được cho cháu những kẻ đứng sau xúi giục bọn họ làm ra rất nhiều việc ác, bao gồm cả con cháu của bọn họ.

cũng đều phải tìm ra. Nếu như bọn họ không hoàn thành một cách trọn vẹn thì cháu sẽ lập tức trả thù lại gấp mười lần. Đây được gọi là giết gà dọa khỉ. “

Chiến Đình Lê nuốt một ngụm nước miếng, cuối cùng ông ta cũng hiểu răng tai họa đêm nay đều là do bọn họ gây ra.

Bọn họ đã bị gậy ông đập lưng ông. Vốn dĩ họ muốn làm cho Chiến Quốc Việt bị tàn tật, nhưng không ngờ phương thức trả thù của Chiến Quốc Việt lại hung ác như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play