Linh Trang nói: “Anh Nguyệt, chị cùng với mẹ đã hóa giải hết mọi hiềm khích trước đây rồi”

Anh Nguyệt nghe vậy liền vô cùng kinh ngạc.

Giờ phút này cuối cùng cô ấy cùng hiểu rõ nguyên nhân tại sao phải thận trọng trước mặt Chiến Hàn Quân rồi.

Dư Thiên An và bà nội Bác Danh đi đến trước mặt Linh Trang, bà từ ái mỉm cười, giọng nói ôn hòa, trang nghiêm giống như hóa thành một người khác vậy Dư Thiên An nói với Linh Trang: “Con bé này, sau này không cần phải lén lút đến gặp mẹ đâu. Nếu để cho Hàn Quân biết được sẽ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng của hai đứa”

Linh Trang nghe vậy liền kiêu ngạo nói: “Mẹ đừng lo, anh Quân rất dễ dỗ.”

Trên mặt bà không giấu được nụ cười: “Mẹ chỉ sợ lúc thẳng bé tức giận, làm ra chuyện gì mất kiểm soát, dọa con dâu mẹ bỏ chạy thôi.”

Bà nội Bác Danh liền chen lời vào: “Linh Trang, cháu tới đúng lúc lắm. Mẹ chồng của cháu gần đây đang nghiên cứu công thức nấu ăn, còn đặc biệt vì cháu mà học làm mấy loại đồ ăn vặt. Cháu mau đi nếm thử xem”

Bà nội vừa dứt câu cô liền như một cơn gió phi ngày vào bếp sau đó mang ra một vài hộp đựng đồ ăn. Bên trong là những chiếc bánh bao được nặn thành nhiều hình dáng khác nhau Linh Trang nắm một vốc bỏ vào miệng, cảm nhận đầu tiên chính là vô cùng cứng.

Bà nội Bác Danh thấy thế bật cười: “Cẩn thận một chút không bị mẻ răng mất. Bánh mẹ cháu làm có khi ném chó, chó chết đấy chứ chẳng đùa Dư Thiên An xấu hổ nói: “Mẹ, đừng chọc con nữa mà. Dù sao con cũng chỉ là người mới.”

Lúc này, ông nội mới đứng ra nói một câu công bằng: “Bác Danh, bà đừng có mà chó chê mèo lắm lông. Cả đời này tôi cũng chưa từng thấy bà đặt chân vào phòng bếp đâu”

Bà nội Bác Danh liền cãi lại: “Ông thì biết cái gì? Tôi chỉ là muốn trải nghiệm cảm giác vượt trội trước mặt con dâu cũng không được sao?”

Dư Thiên An lúc này trìu mến cầm lấy tay Linh Trang rồi nói: “Linh Trang, buổi trưa con ở lại, mẹ sẽ nấu món sủi cảo mà con thích nhất”

Bà nội Bác Danh nghe thế liền vội nói: “Linh Trang, cháu đừng để những lời ngon ngọt ấy đánh lừa, mẹ cháu sẽ làm ra món sủi cảo bóng đêm đấy: Bầu không khí trước mắt này vô cùng hài hòa. Ngay cả Anh Nguyệt trước đây có ác cảm với Dư Thiên An cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi của bà.

Phần cơ thể bị teo cơ của Dư Thiên An cũng đã khôi phục, gương mặt cũng càng ngày càng trở nên gần gũi, hiền hòa, hơn nữa hồi còn trẻ bà cũng là một đại mỹ nữ, sau khi trùng tu lại, trông càng thêm trẻ trung phong nhã Cộng thêm việc nội tâm của bà trở nên ôn hòa hơn, sự hận thù cũng không còn vương vấn bên người nữa. Giờ nhìn bà giống như một người phụ nữ vô cùng hiền dịu đáng yêu.

Anh Nguyệt thở dài nói: “Mẹ Thiên An, mẹ thực sự đã thay đổi rất nhiều”

Dư Thiên An hơi ngạc nhiên khi nghe thấy một tiếng “mẹ” này. Ngay sau đó liên rõ ràng, chính là Anh Nguyệt, trước kia hãy lẽo đẽo theo sau Chiến Hàn Quân gọi bà.

Dư Thiên An bước đến trước mặt cô ấy nức nở nghẹn ngào: “Mẹ thật ngu ngốc.

Những đứa trẻ ngoan như vậy lại chưa từng để tâm, còn vô tình đem chúng từng chút từng chút đẩy ra xa mình. Anh Nguyệt, sau này con chính là con gái của mẹ.”

Anh Nguyệt hạnh phúc ôm chầm lấy bà, thân thiết kêu lên: “Thật tốt quá, con lại có mẹ rồi!”

Những giọt lệ như chực trào trong hốc mắt của Dư Thiên An Bà nội Bác Danh thầy vậy vội nói: “Sao con lại khóc? Đáng ra lúc này con phải vui lên mới đúng chứ. Con nhìn xem số con tốt biết bao, có một đứa con dâu hiền lành, lương thiện như Trang Linh, lại còn thêm một đứa con gái xinh đẹp, đáng yêu như Anh Nguyệt. Chưa kể còn một đứa con trai giỏi giang, tuấn tú. Con đấy, bây giờ chỉ quan tâm đến cuộc sống tươi đẹp sau này. Đừng có loanh quanh cả ngày rồi suy nghĩ lung tung”

Dư Thiên An nghẹn ngào nói: “Cuối cùng thì con cũng tìm thấy ý nghĩa cuộc sống của mình rồi”

Bà nội Bác Danh hỏi: “Đó là gì vậy? Có thể nói cho mẹ nghe một chút được không?”

Bà liền trả lời: “Từ giờ con phải yêu thương, chăm sóc cho các con của mình thật tốt. Không để cho ai bắt nạt chúng. Con muốn bọn nhỏ sẽ luôn khỏe mạnh và mỗi ngày đều trôi đi đều là một ngày vui vẻ, hạnh phúc.

Bà nội Bác Danh nghe được đáp án cười nói: “Con nha, ngã một keo, leo một nấc. Bây giờ tỉnh ngộ cũng chưa muộn”.

Trên một chiếc xe Roll Royce.

Chiến Hàn Quân gỡ tai nghe xuống, tắt máy theo dõi rồi, cả người như rơi vào cối hư vô.

Trong vườn hoa Vô Ưu, bầu không khí vô cùng hài hòa, tiếng cười nói xen lẫn tiếng hát phát ra khiến người ta cảm thấy bình yên đến lạ Đó là cảnh tượng mà Chiến Hàn Quân vẫn hằng mong đợi bao lâu nay. Hôm nay điều ước đã thành hiện thực, nó tốt đẹp đến mức khiến anh nghỉ ngờ thực tại. Giống như tất cả chỉ là một giấc mơ vậy.

Không bao lâu, Linh Trang cùng Anh Nguyệt đi ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play