*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Hóa ra đây mới là dây chuyền ngọc tỷ của anh” Anh ấy nói.

Linh Trang đoạt lại sợi dây chuyền bảo bối trong tay anh nói: ‘Không phải là của anh, đó là của em. Mẹ nói rồi, đây là tặng cho con dâu của bà”

Chiến Hàn Quân há hốc mồm Ngây người cả người nửa ngày, anh nói: “Bà ấy thực sự nói như thế này à?”

Linh Trang gật đầu: “Đúng vậy”

Ánh mắt của Chiến Hàn Quân trở nên thâm sâu khó lường, anh trời sinh tính đa nghi, lời nói của Dư Thiên An dù có chân thành đến đâu, anh đối với bà ấy đều có một phần hoài nghỉ tâm tư.

Anh đem món đồ trang sức gia truyền cất vào trong túi áo rồi nói với Linh Trang: “Món đồ này cho anh mượn, anh giữ lại sẽ có ích”

“Vậy anh sẽ trả lại cho em sao?” Linh Trang hỏi.

Chiến Hàn Quân nói: “Chưa chắc chắn”

Linh Trang thở dài: “Nếu sớm biết sẽ như thế này, em sẽ không lấy ra cho anh xem rồi”

Chiến Hàn Quân hôn nhẹ lên mặt cô: “Ngoan nào. Nghỉ ngơi thật tốt. Anh đi đến vườn Hương Đỉnh một chuyến”

Linh Trang liền hiểu dụng ý của anh, anh ấy là muốn đến hỏi ông cụ Niên chứng minh lai lịch của chỗ vòng dây chuyền này. Chứng minh rằng Dư Thiên An đang nói dối”

“Được rồi”



Ông cụ Niên ngồi thẳng người, quay đầu nhìn Chiến Hàn Quân.

“Quân à, ông biết con hận nó. Nhưng nó là con gái của ông, làm cho bố mẹ đều lo lắng cho con mình. Nó mất tích nhiều ngày như vậy, ông rất lo lắng cho nó..”

Nhìn thấy Chiến Hàn Quân biểu lộ vẻ bình tĩnh, đối với Dư Thiên An tựa hồ không quan tâm chút nào. Ông cụ Niên liền vẫy vẫy tay nói: “Bỏ đi. Ông và con nhắc đến nó, sẽ chỉ làm cho lòng con càng thêm ngột ngạt khó chịu”

Chiến Hàn quân lấy từ trong ngực ra sợi dây chuyền phi thúy, đưa tới trước mặt ông cụ Niên. “Ông biết nó không?”

Ông cụ Niên nhìn thấy sợi dây chuyền, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Chiến à, cái này con từ đâu mà có?” Ông cụ Niên kích động hỏi.

Chiến Hàn Quân nói: “Ông trước tiên nói cho con biết lai lịch của sợi dây chuyên này”

Ông cụ Niên nói: “Đây là sợi dây chuyền của mẹ con”

“Bà ấy nhặt được nó từ đâu?” Ngữ khí của Chiến Hàn Quân đầy khinh miệt.

Ông cụ Niên nói: “Cái này không phải là mẹ con nhặt được. Cái này là do bà ngoại con tặng cho mẹ con. Đây là báu vật gia truyền của nhà họ Dư chúng ta, chỉ truyền cho con gái, không truyền cho con trai”

Nét mặt của Chiến Hàn Quân lập tức cứng đờ.

Dư Thiên An vậy mà không hề nói dối?

Ông cụ Niên đưa tay ra nhận lại sợi dây chuyền, Chiến Hàn Quân lập tức thu lại, nói: “Cái này là của Linh Trang”

Sắc mặt của ông cụ Niên lúc xanh lúc trăng: “Cái này là của mẹ con, tại sao lại biến thành của Linh Trang rồi? Phản ứng đầu tiên của ông là Linh Trang làm tổn thương Dư Thiên An, sau đó đem sợi dây chuyền của Dư Thiên An biến thành của mình.

Chiến Hàn Quân đối với phỏng đoán ác ý của ông cụ Niên giữ im lặng toàn phần.

“Linh Trang nhà chúng tôi không thiếu tiền, sợi dây chuyền này được cô ấy nâng niu quý trọng, là phúc phần của nhà họ Dư mấy người.”

Một câu nói làm bừng tỉnh người trong mộng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play