Linh Trang vẽ tranh chân dung của anh vô cùng sinh động Trong mắt người khác, có lẽ Chiến Hàn Quân là một tổng giám đốc ma quỷ cao quý.

không thế chạm tới, nhưng ở trong mắt Linh Trang, anh mãi mãi chỉ là một cậu bé chưa lớn Anh dưới ngòi bút của cô luôn mặc một chiếc áo phông trắng trẻ trung, đeo một chiếc vòng cổ vàng bạch kim hình cỏ bốn lá may mắn và đi đôi giày Nike. Tóc tung bay và đôi mắt nâu trong veo, trông hệt như một cậu bé đang phơi phới nắng.

Cầm bức tranh cuối cùng của Linh Trang, đột nhiên Chiến Hàn Quân cảm thấy bức tranh này quý giá biết bao nhiêu.

Anh hối hận vì sự hèn nhát trước đây của mình, tại sao anh lại không có dũng khí đối mặt với cái chết của Linh Trang? Nếu có thể nhìn thấy những di vật này sớm hơn, và biết rằng Linh Trang dựa vào mình nhiều như vậy, thì tốt biết bao nhiêu.

Có một số vết thương, nghĩ rằng nếu không chạm vào nó, nó sẽ đóng vảy và từ từ lành lại, nhưng Chiến Hàn Quân lại không ngờ rằng một chút vết thương, một khi cố tình đóng kín trong tim, nó sẽ giống như một bình rượu ngon cũ, theo thời gian trôi qua sẽ càng trở nên êm dịu hơn.

Giống như cái chết của Linh Trang.

Sau khi bị giấu kín suốt bảy năm trời, đột nhiên nhìn thấy hình ảnh cô đã chết, Chiến Hàn Quân vô cùng đau buồn như lũ vỡ bờ, tột đỉnh không thể nói thêm.

Anh ngốc nghếch ngồi trên chiếc ghế xoay bọc da màu đen của mình như một con rối.

Anh là vua của giới kinh doanh, toàn năng và không sợ hãi điều gì, mọi người đều cảm thấy rằng anh là một vị vua không bao giờ hiểu được nỗi đau.

Mà cô gái nhỏ duy nhất sẽ cảm thấy đau lòng vì anh kia, sẽ đùa cho anh vui nếu anh nhíu mày, sẽ lo lắng đến mức khóc thút thít vì anh đau bụng, anh đã đánh mất rồi.

Anh hận mình không bảo vệ được cô thật tốt Hôm đó, Chiến Hàn Quân không tan làm đúng giờ. Buổi chiều Lạc Thanh Du đến nhà trẻ đón con, giáo viên nhà trẻ hơi thờ ơ với cô, Chiến Quốc Việt lạnh nhạt nói với cô giáo: “Đây là mẹ của tôi”

Câu nói này như sấm nổ trên mặt đất, toàn bộ giáo viên trong lớp lập tức ân cần với Lạc Thanh Du.

Cô giáo và những giáo viên khác lúc đầu vốn lạnh lùng đặt Lạc Thanh Du sang một bên, bây giờ lập tức kết thúc cuộc trò chuyện với các phụ huynh khác, sau đó nhiệt tình nói với Lạc Thanh Du: “Cô Thanh Du, biểu hiện của Chiến Quốc Việt rất ngoan ngoãn, khả năng học tập rất tốt, trí nhớ cũng thuộc hàng đỉnh cao, tính cách của Thanh Tùng thì hoạt bát, vui vẻ, các bạn nhỏ trong lớp đều thích cậu 3y.

Lúc này, giáo viên chủ nhiệm của cậu bé đi tới, độc ác liếc cô giáo trẻ một cái như róc xương róc thịt rồi nói: “Đi xuống đi, tôi sẽ nói chuyện với cô Thanh Du.”

Sau khi cô giáo mượn gió bẻ măng nịnh nọt kia đi xuống, Thanh Tùng và Chiến Quốc Việt lập tức ngoan ngoãn đứng dựa vào vách tường.

Lạc Thanh Du liếc nhìn con, trong lòng biết rõ đứa trẻ đầu gấu này lại gặp rắc rồi rồi.

Thanh Tùng thường xuyên gây ra những tai họa nhỏ và đôi khi là những thảm họa lớn.

Tuy nhiên, vì tính cách dễ mến của cậu bé nên trước đây các thầy cô đều mắt nhằm mắt mở bỏ qua, nhưng không ngờ Thanh Tùng lại lừa bé ngoan Chiến Quốc Việt đi theo con đường của thẳng bé, Lạc Thanh Du cảm thấy hơi đau đầu Nếu Chiến Hàn Quân biết chuyện này, anh có mắng cô không dạy con ngoan hay không?

Chủ nhiệm lớp nhẹ nhàng nói: “Cô Thanh Du, Thanh Tùng và Chiến Quốc Việt thật sự là con trai của cô sao?”

Lạc Thanh Du lặng lẽ gật đầu.

Cô giáo chủ nhiệm lớp nói: “Nếu cô đã là người giám hộ của bọn chúng, vậy thì tôi buộc phải nói cho cô biết sự thật về thành tích của bọn chúng ở trường mẫu giáo, cả hai cục cưng đều rất thông minh, có trí nhớ tuyệt vời, trí tưởng tượng và kỹ năng xã hội của Thanh Tùng rất nổi bật, nhưng tính cách của Chiến Quốc Việt hơi trầm mặc, còn tính cách của Thanh Tùng thì hoạt bát quá mức, một bé thì nói chuyện không ngừng trong lớp, một bé thì không chịu trả lời các câu hỏi của cô giáo, tôi mong cô có thể hướng dẫn tốt cho con, để bọn chúng lấy thừa bù thiếu, học hỏi lần nhau”

Lạc Thanh Du liếc nhìn hai đứa bé đang đứng thẳng người như cây tùng, chỉ có phạm phải sai lầm lớn thì bọn chúng mới chột dạ như thế.

“Cô giáo, cô có thể kể chỉ tiết thành tích trong lớp của con tôi được không?” Lạc Thanh Du hung dữ trừng mắt nhìn thằng con đầu gấu của mình, nhưng giọng nói lại dịu dàng đến lạ thường.

Cô giáo chủ nhiệm mỉm cười: Việt từ chối trả lời câu hỏi của giáo viên. Khi giáo viên hỏi chuyện với cậu bé thì Chiến Quốc Việt nói rằng người trả lời câu hỏi này là người thiếu năng, chậm phát triển trí tuệ. Kết quả là tất cả các em bé đều sợ hãi khi trả lời câu hỏi của giáo viên”

Dừng một chút cô giáo lại nói: “Thanh Tùng đánh năm bạn nam lớp bên cạnh đến mức mặt mũi sưng hết lên.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play