Chiến Hàn Quân nghiêm nghị cảnh giác Chiến Quốc Việt một chút. Thắng nhóc này ăn cây táo rào cây sung, rõ ràng lúc trước nó nói sẽ không nhúng tay vào đời sống tình cảm của anh, tại sao bây giờ lại ở cùng phe với Lạc Thanh Tùng đối đầu với anh Lạc Thanh Du cúi đầu khuấy bát cháo, cô làm bộ không nghe thấy con trai đang cố gắng giật dây Chiến Hàn Quân theo đuổi cô Không cần nhìn cô cũng có thể đoán được, sắc mặt của Chiến Hàn Quân nhất định vô cùng khó coi “Lạc Thanh Du..” Giọng nói nhỏ nhưng ma mị của Chiến Hàn Quân vang lên.

Bát trong tay Lạc Thanh Du được đặt cái “bộp” lên trên bàn ăn, Chiến Hàn Quân nhăn mày, cô sợ anh đến như vậy à?

“Cô có hiểu lầm gì với An Hiểu Như?” Chiến Hàn Quân không nổi giận lôi đình vì cô liên tiếp phạm sai lầm mà lại nói sang chuyện khác, giọng điệu tra hỏi cứng rần.

Lạc Thanh Du buông bát đũa xuống, nhỏ giọng phản đối: “Cậu Quân. Dù tôi không phải nhân dân tệ, không thể làm cho ai cũng thích tôi. Nhưng tôi cũng phải là người đi đắc tội với người ta ở khắp nơi mà? An Hiểu Như là thần thánh phương nào, tôi cũng không biết cô ta, làm sao đắc tội cô ta được?”

Chiến Hàn Quân ngước mắt nghỉ ngờ nhìn cô: “Cô chính là người phụ nữ đã cùng cô đi đến phòng của Bạch Hiểu Phong hôm qua, có ý định hãm hại cô”

Lạc Thanh Du tỉnh táo lại, sau khi suy nghĩ cô lại bắt đầu trốn tránh trách nhiệm: “Cậu Quân, nhất định là Bạch Hiểu Phong đắc tội cô †a. Cô ta thấy dáng vẻ tôi yếu đuối dễ bắt nạt, lại không có ai ở phía sau để dựa vào cho nên mới nhất thời nổi lên ý định cho tôi vào trong kế hoạch của cô ta”

Khi cô nói cô không có có ai ở phía sau để dựa vào, không hiểu sao trong lòng Chiến Hàn Quân đau nhói.

“Bạch Hiểu Phong ở nước ngoài sáu năm, hai ngày trước mới về nước. Anh ta cũng coi như là người đàng hoàng, không đến mức gây nên mối thù to lớn gì với An Hiểu Như trong vòng hai ngày” Chiến Hàn Quân nhìn nhận vấn đề rất khách quan.

Lạc Thanh Du không phục: “Cậu Quân có ý gì đây? Anh nói là Bạch Hiểu Phong không thể đắc tội An Hiểu Như nghĩa là anh nghi ngờ tôi đắc tội cô ta? Trông Bạch Hiểu Phong rất đạo mạo, nhưng anh có thể chắc chắn là anh ta không phải ït người dạ thú không? Tôi không có lý do gì để đắc tội An Hiểu Như!”

Ba đứa trẻ động tác giống nhau một cách kì lạ, hai tay chúng nâng cảm, gật đầu ủng hộ ý kiến của mẹ.

Chiến Hàn Quân cố ý đẩy bọn nhỏ ra, nói: “Lên lầu chuẩn bị ba lô, đến giờ đi học rồi”

Sau khi ba đứa trẻ đi rồi, Chiến Hàn Quân nhìn chăm chăm Lạc Thanh Du đầy sâu xa, bình tĩnh nói: “Cô nói rất có lý, nhưng xin lỗi tôi không thể tin cô được.”

Cặp mắt của Lạc Thanh Du trợn tròn: “Tại sao?”

Chiến Hàn Quân nhìn chăm chằm vào đôi mắt cô, nói: “Bởi vì trên người cô cất giấu rất nhiều bí mật không muốn người khác biết được”

Lạc Thanh Du giống như bị nói trúng tim đen, trong nháy mắt trở nên yên lặng: “Cậu Quân như có Hỏa Nhãn Kim Tỉnh nhìn rõ được chân tơ kẽ tóc, ai dám giấu diếm bí mật gì trước mặt cậu Quân chứ?”

Chiến Hàn Quân nhìn cặp mắt đen láy đảo một vòng vì chột dạ của cô, đáy mắt tràn ra ý cười.

“Lạc Thanh Du, cô nói đúng, không ai có thể giấu diếm trước mặt ở trước mặt tôi!” Nói xong, Chiến Hàn Quân móc ra bức tranh cô vẽ, trải ra rồi để lên trên mặt bàn, anh đứng dậy rời đi.

Lạc Thanh Du nhìn sang bức tranh vô cùng xấu kia, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy hoảng loạn Bất quá chỉ trong chớp mắt, cô đã bình tĩnh lại.

Làm sao mà anh biết bí mật của cô được?

Nghiêm Linh Trang biến thành Lạc Thanh Du, một cái cô chủ giàu có hoàn mỹ không một tì vết biến thành một đứa con riêng đến từ nông thôn, nếu chuyện này không xảy đến với cô, chính cô cũng khó mà tin nổi sự thật này.

Không bao lâu sau Chiến Hàn Quân đã vội vàng xuống lầu, trong tay đang cầm điện thoại lên nghe, lúc lướt qua bên người Lạc Thanh.

Du anh hơi dừng lại một chút, sau khi lườm cô một cách sâu xa, anh đưa điện thoại ra xa tai một chút, nói với Lạc Thanh Du: “Hôm nay cô đưa con đi học.”

Lạc Thanh Du biết là anh bề bộn nhiều việc, liền vội vàng gật đầu.

Thật ra chuyện này dù anh không nói cô cũng sẽ làm. Dù sao đưa đón hài tử đi học về nhà cũng là nghĩa vụ của cô.

Người gọi điện cho Chiến Hàn Quân là Quan Minh Vũ, vì tra được một số thông tin đặc biệt của Lạc Thanh Du nên anh ta không đợi nổi mà phải báo cáo cho Tổng giám đốc ngay.

*Tổng giám đốc, mấy ngày trước anh giao cho chúng tôi việc kiểm tra thông tin cho Lạc.

Thanh Du, chúng tôi đã tra ra được một chuyện vô cùng không tầm thường”

Biểu cảm của Chiến Hàn Quân thay đổi trong giây lát, nói: “Tôi sẽ tới ngay”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play