*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tuy nhiên, Linh Trang cảm thấy rất khó hiểu, hôm nay Chiến Hàn Quân làm sao có thể có ý nghĩ kỳ lạ như vậy.
“Ông nội đã nói gì với anh vậy?” Cô lo lắng hỏi.
Chiến Hàn Quân không muốn chuyện nhà họ Dư ảnh hưởng đến tâm trạng của Linh Trang, anh nói chung chung hết mức có thế: “Không có chuyện gì, chỉ nói vài chuyện về ông ngoại thôi Linh Trang tò mò mở to đôi mắt.
Chiến Hàn Quân không có ý định nói tiếp nữa, nhưng cô chủ động đề cập đến: “Lần trước gặp ông ngoại, tinh thần và tâm trạng của ông có vè không được tốt lắm. Haiz, nhà họ Dư xảy ra nhiều chuyện như vậy, tâm nguyện cả nhà được đoàn tụ của ông thật là sấm sét giữa trời quang mà”
Chiến Hàn Quân tự hỏi làm thế nào mà Linh Trang lại có một ý tưởng phi thực tế như vậy.
Sự yêu mến của Dư Nhân dành cho Linh Trang dường như không hề giảm đi theo thời gian. Dư Nhân yêu Linh Trang, cũng giống như anh vậy, không chỉ vì dung mạo xinh đẹp của cô, mà còn vì sự thông tuệ, sự dịu dàng và tốt bụng của Linh Trang, nhưng quan trọng hơn hớt, đó là vì sự chung thành và toàn tâm của Linh Trang dành cho tình yêu Còn chị cả Trang Ngọc tuy rằng tính tình hiền lành nhưng hơi đỏng đảnh. Mặc dù tính cách của cô cũng kiên định, nhưng lại hơi nhát gan. Làm sao có thể so sánh được với Linh Trang của anh?
Tuy nhiên, Linh Trang có suy nghĩ như vậy, Chiến Hàn Quân lại thấy mừng thầm. Điều đó có nghĩa là trong trái tim của Linh Trang, tình cảm của Dư Nhân dành cho cô không quá lớn.
Cảm giác tội lỗi của Linh Trang về chuyện đó cũng không quá nhiều, và quan trọng hơn, cô cũng sẽ không có ảo tưởng gì về Dư Nhân nữa.
“Vậy thì, em có muốn cùng anh giúp họ có được cuộc hôn nhân mỹ mãn không?” Chiến Hàn Quân mỉm cười.
Dư Nhân không kết hôn, trong lòng anh cũng không yên tâm.
Linh Trang hai mắt sáng rực lên: “Anh Hàn Quân, anh đã nghĩ ra cách giúp họ chưa?”
Chiến Hàn Quân nói: “Ngày mai, anh sẽ phái người đến thành phố Phong Châu đón chị cả và đứa nhỏ đi.”
Linh Trang cười nói: “Mợ nhất định là không nỡ rời xa cháu trai, nhất định sẽ đến biệt thự Ngọc Bích. Anh Hàn Quân, cách này đúng là một mũi tên trúng hai đích”
Ý đồ thâm sâu của Chiến Hàn Quân bị Linh Trang vạch trần, anh yêu chiều bóp mặt cô: “Thông minh”
“Vậy cả chị cả và mợ đều quay lại rồi, còn Dư Nhân thì sao?”
“Hả?” Có một sự bất mãn mạnh mẽ toát ra từ người Chiến Hàn Quân.
Linh Trang mở to mắt nhìn anh, mơ hồ nhìn Chiến Hàn Quân, anh đột nhiên khó chịu vì điều gì chứ?
Chiến Hàn Quân nghiêm khắc cảnh cáo: “Sau này em không được phép gọi tên anh ta”
“Không được” Chiến Hàn Quân bá đạo ngăn cản cô.
Linh Trang nói: “Vậy em nên gọi anh ấy là gì?
Chiến Hàn Quân nói: “Anh họ”
Bằng cách này, mới có thế luôn nhắc nhở Dư Nhân rằng Linh Trang là em họ của anh ta.
Chiến Hàn Quân có ý định rắc muối vào vết sẹo của Dư Nhân mọi lúc mọi nơi.
Ý đồ xấu xa của anh là hiển nhiên.
“Ừm” Linh Trang ngoan ngoãn trả lời.
Chiến Hàn Quân nói: “Anh sẽ tìm cách để anh ta về nhà”
Linh Trang cảm thấy chuyện này có chút khó khăn, dù sao thì cô cũng đã nghe nói về lý do tại sao Dư Nhân không ở lại biệt thự Ngọc.
Bích. Trước đây chính tay Dư Nhân đã hủy hoại biệt thự Ngọc Bích, bây giờ anh ta cũng sẽ cảm thấy xấu hổ khi quay trở lại nơi này.
Linh Trang nói: “Anh nói chuyện rõ ràng với anh ấy, nói rằng những nỗi buồn trong quá khứ thì cho nó qua đi. Chúng ta đều phải gác lại những ân oán trong quá khứ và sống thật tốt trong tương lai”
Chiến Hàn Quân gật đầu. Nhưng trong lòng lại ai oán, anh cũng chẳng có kiên nhẫn để ngồi nói chuyện phiếm với tên đó. Hẳn không đồng ý thì anh trói hắn bắt quay lại là xong rồi
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT