Ánh mắt của Chiến Hàn Quân bị ép phải chuyển qua xem bức tranh..

Tranh phác hoạ chân dung, ngoại trừ kĩ năng điêu luyện, những đặc điểm khác thì không thích hợp chút nào. Thật giống như một người có những ngũ quan khi tách ra thì đều là kiệt tác của Thượng Đế, nhưng hợp lại cùng nhau thì lại có thể được gọi là hiện trường tai nạn xe cộ.

Đây cũng không phải là tiêu chuẩn của Nghiêm Linh Trang.

Chiến Hàn Quân lắc đầu, đè nén những cảnh tượng rối loạn trong đầu mình lại Buồn cười, loại phụ nữ thô tục vô liêm sỉ như Lạc Thanh Du này làm sao có thể là Linh Trang hoàn hảo mười phần do một tay anh dạy dỗ?

Tranh mà Linh Trang vẽ là tác phẩm mà sinh viên học chuyên ngành mỹ thuật nhìn vào cũng sẽ cảm thấy xấu hổ.

Lại nhìn tranh Lạc Thanh Du vẽ, dường như rõ ràng là phải vẽ một con diều hâu đang giương cánh ngao du, cuối cùng khi nộp lên lại là một bức tranh gà con mổ thóc.

Chiến Hàn Quân cảm thấy não anh mệt mỏi quá độ, mắt bị mờ hoặc là quá nhớ Linh “Trang, cho nên mới có suy đoán hoang đường như thế.

“Cô đi đi!” Đầu óc của Chiến Hàn Quân rất rối loạn. Anh cần tỉnh táo.

Lạc Thanh Du như được đại xá, bỏ trốn mất dạng.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Chiến Anh Nguyệt mang theo ba đứa con bảo bối tới tìm Chiến Hàn Quân, tinh thần phấn chấn nói “Anh trai, hôm nay bánh bao nhỏ của nhà anh thật sự đã giúp em tăng thêm không ít thể diện. Đám bạn của em ghen tị sắp chết rồi!”

Chiến Hàn Quân giơ bức vẽ trong tay ra trước mặt Chiến Anh Nguyệt, nói: “Nếu anh không nhớ lầm thì hình như người này là bạn của em?”

Chiến Anh Nguyệt giật bức tranh xuống, liếc một cái rồi giận dữ ném lên mặt đất: “Em với nó từng là bạn thân cơ đấy. Mấy năm trước vào lúc em còn thích Nghiêm Mặc Hàn, nó giật dây đế em theo đuổi Nghiêm Mặc Hàn, nhưng sau này nó lại ôm hôn Nghiêm Mặc Hàn nồng nhiệt”

Chiến Hàn Quân cũng không muốn nghe câu chuyện tình yêu thuở nhỏ đầy máu chó của em gái mình, trực tiếp ngắt lời cô: “Hôm.

nay cô ta dẫn Lạc Thanh Du đến phòng riêng của Bạch Hiểu Phong, người này lòng dạ bất chính. Tốt nhất là sau này em không qua lại gì với cô ta nữa.”

Chiến Anh Nguyệt kinh ngạc kêu lên. Chị dâu có bị bắt nạt không đấy?”

Chiến Hàn Quân lo lắng nói: “Cô ấy giỏi lắm, đánh Bạch Hiểu Phong một trận”

Chiến Anh Nguyệt lập tức tỏ ra sùng bái Lạc Thanh Du vô cùng: “Chị dâu ngầu quá!”

Lạc Thanh Tùng nhặt bức chân dung dưới đất lên, bïu môi nói: “Xấu xí!”

Chiến Anh Nguyệt vỗ võ trán Lạc Thanh Tùng: “Người xấu hay làm chuyện xấu, cho.

nên mới nói sau này khi Lạc Thanh Tùng tìm bạn gái nhất định phải tìm người đẹp đấy”

Chiến Hàn Quân trừng Chiến Anh Nguyệt một chút: “Đừng dạy bậy cho trẻ em.”

Lạc Thanh Tùng nói: “Con không nói người được vẽ xấu, con nói tranh này vẽ xấu quá”

Chiến Hàn Quân cảm thấy đây là cơ hội trời cho để ly gián tình cảm của mẹ con hai người, không hề che giấu chút nào nói: “Đây là mẹ con vẽ đấy”

Lạc Thanh Tùng kinh ngạc mở to cặp mắt đẹp như lưu ly, khó tin trách móc: “Sao mẹ lại vẽ xấu như vậy, còn không bằng con nữa?”

Trong đầu Chiến Hàn Quân lại hiện lên dáng vẻ chột dạ và giấu diếm của Lạc Thanh Du lúc vẽ tranh. Anh không khỏi nhíu mày, chẳng lẽ Lạc Thanh Du cố tình vẽ xấu?

“Lạc Thanh Tùng, mẹ con vẽ đẹp lắm à?”Chiến Hàn Quân cố tình hỏi.

Lạc Thanh Tùng gật gật đầu, mang vẻ mặt tự hào nói: “Chuyện đó thì đương nhiên rồi.

Tranh do mẹ vẽ có thể bán được rất nhiều tiền: Sắc mặt của Chiến Hàn Quân thay đổi, một bức tranh có thế bán đi chắc chắn phải do người chuyên nghiệp vẽ. Nhưng tiêu chuẩn của bức tranh “Gà con mổ thóc” ở trên tay anh lúc này cao nhất chỉ dừng ở mức độ nhập môn…

Xem ra Lạc Thanh Du thật sự đã cố tình giấu diếm tài nghệ vẽ tranh của cô.

Nhưng tại sao cô lại muốn giấu diếm?

Chiến Hàn Quân đè nén lại tâm trạng lại lần nữa trở nên kích động, suy đoán vô căn cứ kia lại lần nữa mạnh mẽ xuất hiện.

“Về nhà” Chẳng biết tại sao, bây giờ anh lại rất muốn gặp cô.

Sau khi tạm biệt Chiến Anh Nguyệt, Chiến Hàn Quân mang theo ba đứa con bảo bối của mình về thẳng nhà.

Đã gần đến mười giờ tối, bé An và Lạc Thanh Tùng ngủ thiếp đi trên xe. Chiến Hàn Quân nhìn sang hai đứa bé, cuối cùng chọn ôm con của mình.

Chiến Quốc Việt nhìn sang bố, bất đắc dĩ đến mức lắc đầu.

*Bố, bố nên ôm bé An. Đây được gọi là phong độ của một người đàn ông ga lăng”

Chiến Hàn Quân nhéo nhéo mũi Chiến Quốc Việt: “Giữ khoảng cách với người khác.

phái không cùng quan hệ máu mủ với mình mới là phong độ của người đàn ông ga lăng”

Chiến Quốc Việt lay bé An tỉnh dậy, bé An mở ra đôi mắt buồn ngủ mơ màng thì thấy bố đang ôm Lạc Thanh Tùng ngủ say, khe khẽ thở dài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play