“Chu Mã” Bà ta bỗng nhiên kêu một tiếng khàn cả giọng.

Chu Mã chạy tới: “Cô à, có chuyện gì vậy?”

Dư Thiên An trừng đôi mặt đỏ quạch nhìn qua cô ta: “Nghĩ cách kiếm một ít thuốc Ái Tình về đây”

Chu Mã đứng sững như trời trồng, lắp bắp nói: “Chúng ta làm như vậy, anh Hàn Quân nếu biết được nhất định sẽ rất tức giận”

“Gọi cô đi làm liền đi làm. Chẳng lẽ cô không muốn gả cho nớ?”

Chu Mã cắn môi, gả cho Chiến Hàn Quân là chấp niệm cả đời của cô.

“Được”

Hôm sau.

Tại vườn hoa Vô Ưu.

Linh Trang vừa mở mắt ra, gương mặt điển trai của Chiến Hàn Quân liền đập vào mi mắt, đang dịu dàng ngắm nhìn cô.

“Tỉnh rồi à?” Chiến Hàn Quân cười nói Linh Trang mơ mơ màng màng nhìn qua gian phòng cô đang nắm, cô nhớ kỹ mình tối hôm qua ngủ ở sát vách Chiến Hàn Quân. Bây giờ tại sao lại trở lại bên trong phòng ngủ chính?”

Chiến Hàn Quân năm tại bên cạnh cô, sửa sang lại mái tóc dài đang rối bù cho cô. Dịu dàng nói: “Em buổi tối hôm qua mộng du đi đến trên giường của anh”

Linh Trang thẹn thùng ôm mặt.

Chiến Hàn Quân lấy tay của cô ra, tiếp tục trêu chọc nói: “Em dựa dẫm vào anh như thế, anh rất vui vẻ”

Linh Trang buồn bực không thôi: “Em lúc trước chưa bao giờ mộng du?”

Chiến Hàn Quân hôn một chút lên gương mặt của cô nàng ngốc ngếch dễ thương này, lúc này mới nói chỉ tiết: “Đồ ngốc, là anh lúc rạng sáng ôm em qua đây”

Linh Trang giơ đôi bàn tay trăng như phấn nên vào người anh: “Biết ngay là anh gạt em”

Chiến Hàn Quân đáp: “Tối hôm qua anh ngủ không được, liền đem em ôm qua phòng này”

Sau đó có chút thất bại nói: “Nhưng thật ra là anh đang dựa dẫm em”

Linh Trang cười tươi như hoa: “Có thể bị thái tử gia của Hà Nội dựa dẫm, em cảm thấy rất kiêu ngạo”

Linh Trang chợt nhớ tới hôm nay đã hẹn cùng Anh Nguyệt đi shopping. Lập tức tinh thần tỉnh táo, từ trên giường nhảy cẵng lên.

“Rời giường thôi.”

Dưới lầu, Nghiêm Mặc Hàn buộc tạp đề, đứng trong phòng bếp làm bữa sáng. Mặc dù động tác không tính là đặc biệt thành thạo, thế nhưng đã có thể thích ứng với thế giới nhỏ trong nhà bếp.

Không bao lâu, liền mang sang sữa bò tươi, bánh mì nướng, trứng ốp lết bày lên bàn.

Linh Trang nhìn qua đồ ăn, có chút ngẩn người.

Cô dị ứng sữa bò.

Cô cũng không thích ăn trứng ốp lếp.

Sau đó chỉ có thế cầm lấy bánh mì nướng há miệng lớn bắt đầu ăn.

“Kỹ thuật nấu nướng của anh Mặc Hàn càng lúc càng tốt” Linh Trang cười xấu xa nói: “Về sau tiếp tục phát huy nha”

Nghiêm Mặc Hàn lườm cô trắng mắt: “Em đây là mật ngọt chết ruồi, anh mới sẽ không mắc lừa đâu”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play