*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chiến Hàn Quân và Linh Trang vừa mới ngồi xuống, bảo bối Thiên An chu đáo gấp đồ ăn cho bố mẹ.
“Bố, người thích ăn hải sản nhất?”
“Mẹ, mẹ thích ăn đuôi phượng nhất Nghiêm Mặc Hàn chua chua ni đứa làm áo bông thật tốt.”
Sau đó nhìn về phía bụng Anh Nguyệt nói: “Anh Nguyệt, chúng ta sinh con gái đi”
Anh Nguyệt nghi hoặc nói: “Không phải mấy hôm trước anh nói muốn con trai sao?”
Nghiêm Mặc Hàn nhìn Chiến Hàn Quân cao lãnh và bảo bối Thiên An làm điên đảo chúng sinh khổ sở nói: “Anh nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy con trai không tốt”
“Không tốt chỗ nào chứ?” Chiến Quốc Việt và bé Tùng đồng thời cho anh ta hai cái nhìn sắc bén!
Nghiêm Mặc Hàn: “..”
Anh ta lại gắp đồ ăn chay lên, bé Tùng giành qua bỏ vào chén Linh Trang: “Mẹ, đây là món ăn mẹ thích nhất ạ”
Nghiêm Mặc Hàn đau khổ nhìn Chiến Quốc Việt và bé Tùng: “Được được, là bác sai, bác sai rồi còn không được sao? Con trai rất tốt, con gái cũng tốt, được chưa?”
Lúc này Chiến Quốc Việt và bé Tùng mới ngưng làm khó anh ta.
Sau khi kết thúc bữa ăn, bởi vì bọn trẻ còn phải đi học, lưu luyến không nỡ xa bố mẹ.
Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt không có ý định rời đi, bọn họ đang ung dung nắm trên ghế sô pha tựa như đang ở nhà mình.
Chiến Hàn Quân ảm đạm nhìn bọn họ: “Không về sao?”
Nghiêm Mặc Hàn vuốt ve cái bụng tròn tròn, vẻ mặt thỏa mãn nháy mắt liền bị đánh gấy bởi vì lời nói của Chiến Hàn Quân.
Đứng lên đầy tức giận, chỉ vào mũi của Chiến Hàn Quân mảng nói: “Anh trai, làm cái người tốt được không? Tôi và Anh Nguyệt đến vườn hoa Vô Ưu thăm anh, anh kêu tôi nấu cơm, kêu tôi rửa chén, tôi chịu mệt làm cho.
anh, đúng lúc muốn nghỉ, anh liền ra lệnh đuổi khách, còn tình người không đây?”
Chiến Hàn Quân liếc nhìn anh ta, nhắc nhở nói: “Tôi chính là bệnh nhân bị bệnh nặng, cậu không sợ tôi lây bệnh cho vợ cậu?”
Nghiêm Mặc Hàn nói: “Chỉ bị sốt thôi, lại không phải bệnh truyền nhiễm gì”
Ngay lúc này, cơn ho của Chiến Hàn Quân bắt đầu tái phát.
Một tiếng ho mạnh giống như muốn đem ho cả tim phổi.
Nghiêm Mặc Hàn bị dọa đến đứng dậy: “Nghiêm trọng vậy sao? Anh Nguyệt, hay là chúng ta về thôi?”
Anh Nguyệt trừng anh ta: “Anh còn nhân tính không?”
Nghiêm Mặc Hàn chính là ngoài miệng nói vậy.
Trên thực tế, Chiến Hàn Quân là người đàn ông kiêu ngạo mạnh mẽ bị bệnh tật hành hạ, trong lòng anh ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Ngài Quân, có cần tôi giúp gì không?”
Nghiêm Mặc Hàn có lòng tốt hỏi.
Lúc này, Linh Trang để đầu gối Chiến Hàn Quân lên đùi mình, nhẹ nhàng xoa xoa lưng của anh, đáy mắt hiện lên vẻ xót xa và thương tiếc.
Chiến Hàn Quân bá khí nói: “Tôi có Linh Trang là đủ”
Nghiêm Mặc Hàn vô cùn “Anh đều bệnh thành như thế quên show ân ái”
Đột nhiên Chiến Hàn Quân chạy vào nhà vệ sinh, ho ra đờm, cơn ho giảm đi rất nhiều.
Chỉ là cơn ho này kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ.
Nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của Linh Trang, Chiến Hàn Quân ôm mặt của cô an ủi nói: ất mãn nói:, còn không “Đang lo lắng cho anh sao?”
Linh Trang hai mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Anh chịu như vậy bao lâu…”