Phòng sách Thỉnh thoảng có tiếng ho của Chiến Hàn Quân, còn có âm thanh ồn ào của anh và Linh Trang.

“Để ở đâu?”

“Em quên là để nó ở đâu rồi”

“Em tránh ra”

“Không tránh”

Chiến Hàn Quân ôm Linh Trang lên, đặt ở trên bàn làm việc, lúc quay người định đi đến chỗ tủ sách, Linh Trang vội vàng ôm lấy anh, hét lên: “Aaaaaa! Anh bỏ em ra, bỏ em ra”

“Đừng có làm loạn.” Chiến Hàn Quân sủng nịch nói.

“Em không có…” Linh Trang ôm anh thật chặt.

Chiến Hàn Quân dở khóc dở cười: “Vậy em buông anh ra”

“Không buông, cả đời này cũng không buông” Linh Trang nói.

Chiến Hàn Quân bất lực nhìn người phụ nữ nhỏ bé đang ôm mình, cô nói: “Cả đời này đều cũng không buông tay” khiến tâm trạng của anh cảm thấy tươi tỉnh hẳn lên.

“Tại sao không cho anh xem?” Chiến Hàn Quân nhẹ giọng hỏi.

Linh Trang nói: “Thật xất Chiến Hàn Quân xoa mái tóc mềm mại của cô, an ủi nói: “Anh sẽ không ghét bỏ em.”

“Thực sự rất xấu…Bụng rất lớn” Linh Trang lắc đầu.

Chiến Hàn Quân càng tò mò hơn về dáng vẻ khi cô mang thai: “Linh Trang, anh muốn xem” Anh cầu xin nói.

Linh Trang nhìn đôi mắt mềm mại dễ thương như con chó sữa của anh, nhất thời không nhịn được, Chiến Hàn Quân vẫn luôn là một người đàn ông mạnh mẽ, dáng vẻ dễ thương như vậy là rất hiếm thấy.

Linh Trang mềm lòng: “Được thôi”

Cô từ trong ngăn dưới tủ sách lấy ra hai cuốn album ảnh, ôm lấy chúng đi tới bên cạnh của Chiến Hàn Quân.

Chiến Hàn Quân đồng tử lập tức trở nên sáng, anh kích động cầm lấy cuốn album, không thể chờ đợi liền mở ra xem.

Mở trang đầu tiên ra, nhìn thấy dáng vẻ của Linh Trang, Chiến Hàn Quân hơi kinh ngạc.

Lúc đó, cô vẫn còn là Lạc Thanh Du.

Một người sống trong một căn phòng cho thuê thô sơ với nhiều đạo cụ ngụy trang trên bàn trang điểm.

Chiến Hàn Quân đau lòng không thôi, Linh Trang của anh sao có thể ở một nơi nhỏ này?

Hơn nữa còn là khi mang thai nữa.

Linh Trang đắc ý khoe với anh: “Lúc đó anh phát lệnh truy nã, toàn Hà Nội đều muốn bắt em, nhưng anh không ngờ đến rằng em sẽ sống ở Đồ Long, ở đó cách Á Châu của anh không xa mấy”

Chiến Hàn Quân lệ quang lóe ra: “Là anh đem em đến bước đường cùng này” Ngay lúc này hận không thể tát bản thân mấy cái “Linh Trang có thấy nhàm chán không?”

Anh đau lòng hỏi Linh Trang chỉ vào đạo cụ trên bàn trang điểm nói: “Sao có thể chứ, khi em muốn ra ngoài thì sẽ hóa trang, mỗi ngày em đều giống với những người bình thường khác đi chơi…”

Chiến Hàn Quân nhìn biểu hiện kiêu ngạo của Linh Trang, trong lòng cảm thấy may mắn, anh không có làm tổn hại không thể xóa nhòa cho cô.

“Linh Trang, xin lỗi, trước đây anh… Thực sự là một tên khốn nạn!” Chiến Hàn Quân xấu hổ nói, vừa rất Nghiêm Trực hỏi Linh Trang một câu: “Em có từng hận quá anh không?”

Linh Trang véo mặt của anh nói: “Em yêu anh còn không hết, sao có thể hận anh, có điều thực sự có chút buồn”

Chiến Hàn Quân nở nụ cười chua xót.

Anh lại lật đến trang thứ hai Khi đó, bụng Lạc Thanh Du đã bắt đầu nhô lên, nhưng eo thon, nhìn từ phía sau không nhận ra đó là người phụ nữ đang mang thai bốn tháng.

Chiến Hàn Quân cau mày, đau lòng nói: “Sao em lại gầy vậy?”

Người khác mang thai không phải đều là tròn trịa sao?

Lúc đó Linh Trang vừa đã trải qua một đợt ốm nghén, cho nên người gầy hẳn đi.

Linh Trang như vân đạm phong khẽ nói: “Ba tháng đầu ăn không được tốt, cho nên không có mập, sau đó thì mập lên rồi”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play