Trang Linh mỉm cười: “Lời bà nói thật có đạo lí”

Bác Danh lại nói: “Còn nữa, Trang Linh, sau khi khỏi bệnh thì đi làm những thứ con thích, con người sống không chỉ có hành trình tìm kiếm tình yêu, mà còn cần thực hiện những mục tiêu của cá nhân. Đợi sau con tìm được việc con yêu thích, con sẽ không còn thời gian để buồn bã nữa, việc này giúp ích rất lớn đến việc chữa bệnh cho con”

Trang Linh gật đầu, đột nhiên tỉnh ngộ ra Trước cổng, Chiến Hàn Quân âm thầm rời đi.

Bác Danh đưa Trang Linh đi tham quan phòng thí nghiệm của bà.

Cuối cùng còn phổ cập cho cô nguyên do phát tác bệnh tình một cách vô cùng hoàn thiện, từ nguyên nhân di truyền bên trong đến nguyên nhân bên ngoài môi trường. Từ dẫn truyền dây thần kinh đến nguyên lí bài tiết tác dụng của nó. Sau đó giảng giải tường tận cho.

Trang Linh về phương án trị liệu… Cuối cùng hỏi Trang Linh: “Con hiểu chưa?”

Trang Linh hồn nhiên gật gật đầu: “Hiểu rồi ạ”

Bác Danh nói với chồng đang chuyên tâm làm thí nghiệm: “Ông nghe thấy không? Trang Linh thế mà lại hiểu đạo lí mà tôi giảng”

Ông lão đáp: “Cháu trai bà là thiên tài, đồ đệ mà nó dạy có thể ngốc sao?”

Bác Danh nũng nịu nói: “IQ của Hàn Quân giống tôi”

Ông nội hùa theo bà: “Đúng đúng, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh mà”

Bác Danh nói: “Mình ơi, tạm dừng việc ông đang làm đã, đến giúp tôi điều chế vài ống vaccine sinh vật”

Ông nội ngạc nhiên nhìn Trang Linh: “Nhóc con, cuối cùng con cũng nghĩ thông rồi? Đồng ý dùng phương án trị liệu của bà Bác Danh rồi?”

Trang Linh gật nhẹ đầu.

Ông nội nói: “Sớm nghĩ thông một chút có phải tốt hơn không, như thế con có thể bớt chịu đựng mấy ngày Từ Tứ Hợp Viện của bà Bác Danh về đến nhà, Trang Linh thấy vợ chồng Nghiêm Mặc.

Hàn đang ngồi trên sofa nhàn nhã xem truyền hình. Mà Chiến Hàn Quân lại đang bận rộn trong bếp.

“Anh hai, sao anh lại không nấu cơm?”

Nhìn thấy Trang Linh, Nghiêm Mặc Hàn cười trêu chọc: “Em gái, sau này cứ đến giờ ăn là em ra ngoài đi dạo đi. Như vậy ngài Quân sẽ cảm thấy buồn chán mà giành nấu cơm với anh”

Trang Linh bước vào phòng bếp, thấy trên bàn ăn bày toàn là món cô thích ăn, vui mừng cầm lấy bánh trứng cản một miếng.

Chiến Hàn Quân nhìn thấy cô liền mỉm cười cưng chiều. Anh vặn vòi nước, nói: “Ra đây rửa tay”

Trang Linh vừa rửa tay vừa mơ hồ khen ngợi: “Anh Hàn Quân, sao anh lại nấu cơm?”

Chiến Hàn Quân đáp: “Vì hôm qua em không ăn, anh sợ em đói đến gầy mất”

Trang Linh nhìn cơ thể mình ngày một hồng hào, có chút lo lắng: “Cân nặng của em hứng gió cũng tăng, anh không sợ em tăng cân không giảm xuống được sao? Với cả Anh Nguyệt nói thân hình em bây giờ là rất đẹp rồi.

Không cần phải tăng cân nữa.

Chiến Hàn Quân ném cái muôi vào trong nồi, mặt đen lại: “Nó béo như heo vậy mà còn không cho em béo?”

Trang Linh nuốt miếng bánh trứng tráng miệng xuống, cười đáp: “Em ấy cũng đâu có béo đến vậy”

Anh Nguyệt là do khung xương lớn, lại nhiều thịt, nhìn có vẻ đô to, nhưng không bị mất đi sự xinh xắn dễ thương của con gái.

Trang Linh ôm lấy Chiến Hàn Quân làm nũng: “Anh đừng có nuôi em thành heo, như thế rất xấu. Chúng ta nếu như một người béo một người gầy sẽ không hợp đôi”

Chiến Hàn Quân nghĩ một lúc, một mặt Nghiêm Trực nói: “Em vẫn có thể béo thêm chút nữa”

Trang Linh gật đầu: “Em biết rồi” Sau đó bưng đồ ăn lên định đem ra bên ngoài.

Chiến Hàn Quân giành lấy đĩa thức ăn trên tay Trang Linh, nói: “Em đừng làm, để Nghiêm Mặc Hàn làm”

Trang Linh lè lưỡi: “Nhưng em muốn giúp anh”

Chiến Hàn Quân do dự, trong tư tưởng củe anh, con gái là để cưng chiều.

Trang Linh nghiêm túc nói: “Em muốn cùng anh chia sẻ việc nhà”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play