Rạng sáng, Chiến Hàn Quân thật sự không chịu nổi cơn buồn ngủ tập kích, chìm vào trong mơ.

Ngày hôm sau tỉnh lại, đã là lúc mặt trời lên cao. Linh Trang đã không còn ở trên giường.

Chiến Hàn Quân mặc áo ngủ đi vào phòng khách, thì nhìn thấy Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt ở trên sô pha, Nghiêm Mặc Hàn dán lỗ tai ở trên bụng Anh Nguyệt, trò chuyện với con trai của anh ta vô cùng hăng say.

“Con trai, bố nói cho con biết, con ở trong bụng mẹ nhất định phải ăn nhiều một chút, cao một chút, sau khi ra ngoài nhất định phải đuổi kịp Chiến Quốc việt và anh Thanh Tùng…”

Chiến Hàn Quân cực kỳ không biết nói gì: “Bây giờ con trai của anh chỉ là tế bào phôi thai, nó không nghe được anh nói”

Nghiêm Mặc Hàn nói: “Tôi dạy con sớm, mới không làm chậm trễ sự phát triển của con tôi.

Chiến Hàn Quân nhìn khắp nơi xung quanh, không nhìn thấy Linh Trang, thì hỏi Nghiêm Mặc Hàn: “Linh Trang đâu?”

“Không biết” Nghiêm Mặc Hàn nói.

Khuôn mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân lập tức tối sầm, trông cậy vào Nghiêm Mặc.

Hàn ở đây chăm sóc Linh Trang giúp anh, có thế để anh thả lỏng một chút, xem ra đã gửi gắm sai người.

Chiến Hàn Quân định đả kích trả thù Nghiêm Mặc Hàn: “Cậu cũng đừng hy vọng con trai cậu có thể cao.Chẳng lẽ cậu không biết phát triển là do gen di truyền quyết định sao?

Khuôn mặt đẹp trai đang mộng tưởng của Nghiêm Mặc Hàn lập tức bị Chiến Hàn Quân chọc phá, uể oải ỉu xìu đứng dậy, không có một chút sức lực nói: “Tôi sinh con gái, sinh con gái thì có thể chứ? Thanh An nhà anh cũng không cao lắm, chắc chản là con nhà tôi sẽ cao hơn Thanh An nhà anh đúng không?”

Chiến Hàn Quân đã sải bước đi ra ngoài sân, âm thanh lạnh băng truyền đến: “Con gái thì không thể so sánh chiều cao, Thanh An nhà tôi dễ thương đáng yêu. Không ai có thể so sánh được”

Nghiêm Mặc Hàn không nói lên lời.

Anh Nguyệt cười nói: “Mặc Hàn, anh so sánh với anh ấy làm gì. không phải anh không biết từ trước đến nay anh ấy bênh vực người của mình không nguyên tắc”

Nghiêm Mặc Hàn gật đầu: “Cũng đúng.Nhà anh ta Vô Ưu hoa nhà anh ta đều là nạm vàng, không cho ai chạm vào. Rõ ràng là biến thái mà”

Chiến Hàn Quân tìm một vòng ở sân vẫn không tìm được thấy Linh Trang, quay lại phòng khách hùng hồ chất vấn Nghiêm Mặc Hàn: “Linh Trang đâu?”

Nghiêm Mặc Hàn bị sát khí của anh doạ sợ. Kinh hãi nói: “Bà nội Bác Danh gọi cô ấy qua đó một chuyến”

Chiến Hàn Quân hung tợn trừng mắt anh †a: “Vì sao không nói sớm?”

Nghiêm Mặc Hàn nói: “Sáng sớm anh đã phát điên gì chứ? Chỉ anh được lừa tôi, tôi không được lừa anh một lần sao?”

Chiến Hàn Quân ngồi ở trước bàn ăn, uống sữa đậu nành lạnh nhanh chóng ăn bữa sáng.

“Hay là để tôi hạ nhiệt cho anh nhé?”

Nghiêm Mặc Hàn nói.

Chiến Hàn Quân nói: “Không cần”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play