Có thể khiến cho Linh Trang đột phá y học hồi phục một cách thần kỳ, có thể tưởng tượng ra sự chăm sóc Chiến Hàn Quân nhiều như thế nào.

“Anh cả, cảm ơn anh”

Chiến Hàn Quân liếc anh ta một cái, xấu xa nói: “Tại sao phải cảm ơn người ngoài với những gì mình đáng được hưởng chứ?”

Động tác của Nghiêm Mặc Hàn biến mất ngay lập tức, khuôn mặt tuấn tú của anh ta trong phút chốc trở nên đen kịt, anh ta tức giận gầm lên một tiếng: “Anh chiếm hữu em gái của tôi quá kinh khủng, có muốn đổi chút không?”

Chiến Hàn Quân quay đầu nhìn Linh Trang, cô đẹp như tranh vẽ. Anh không biết vì lý do gì mà anh phải từ bỏ một bảo vật thuộc quyền sở hữu của mình?

Chiến Hàn Quân kéo tay một cái, Linh Trang lập tức ngã vào lòng anh. Chiến Hàn Quân tuyên bố khiêu khích: “Linh Trang là của riêng Nghiêm Mặc Hàn từ bỏ việc tranh luận với anh về chủ đề không bao giờ kết này. “Được thôi, được thôi. Là của anh” Anh Nguyệt lần đầu tiên đến thành phố Vân Vũ nên rất tò mò về phong cảnh nơi đây.

Cô ấy đề nghị: “Chị Linh Trang, sau bữa tối chị đưa em đi dạo một vòng được không?”

Linh Trang tinh nghịch búi tóc cho cô, cười nói: “Em phải mặc đồ thật đẹp đó”

Nghiêm Mặc Hàn thích nhất là cái mông mê người của Anh Nguyệt, bởi vì lúc này anh cũng cảm thấy mặt mình rất nóng.

“Đúng đúng, ra ngoài đổi gió. Anh chụp ảnh cho bọn em”

Chiến Hàn Quân bất mãn nhìn Linh Trang: “Không phải nói phụ nữ là niềm vui của bản thân sao?”

Nghiêm Mặc Hàn trừng mắt nhìn Chiến Hàn Quân: “Anh cả đang nghĩ gì vậy? Ăn mặc xinh đẹp cho một mình anh xem, có phải là quá phí của trời không?”

Sau bữa sáng, Linh Trang và Anh Nguyệt bước ra khỏi nhà, hai cô mặc Hán phục còn Chiến Hàn Quân và Nghiêm Mặc Hàn thì mặc áo sơ mi ngắn tay. Rõ ràng đó là một viễn tưởng về mùa hè đang tới và mùa xuân sắp qua. Chiến Hàn Quân nâng mắt nhìn mặt trời đỏ ở phía đông, sau đó lại nhìn thoáng qua Linh Trang đang mặc hán phục, vẻ mặt phức tạp ấm ức nhắc nhở: “Linh Trang, lát nữa sẽ rất nóng”

Con gái yêu cái đẹp. Hơn nữa Linh Trang bị bệnh lâu như vậy, cô hiếm khi mới có tâm trạng để ăn mặc xinh đẹp, làm sao có thể cam tâm bỡ lỡ cơ hội đỏm dáng chứ?

“Em muốn mặc Hán phục” Cô nhìn Chiến Hàn Quân với đôi mắt bướng bỉnh nổi loạn.

Nghiêm Mặc Hàn cưng chiều em gái, cưng chiều đến không còn quy tắc: “Thích mặc thì cứ mặc đi”

Anh Nguyệt cho thấy vẻ đẹp cứng cỏi, tuyên bố: “Vì đẹp, nên bà đây cũng cược một chuyến ra ngoài”

Chiến Hàn Quân bất lực nối: “Đi thôi”

Đến khu chợ sầm uất, Anh Nguyệt ngay lập tức bị thu hút bởi nhũng bộ trang phục đầy màu sắc của người Hán “Nghiêm Mặc Hàn, em muốn mua Hán phục”

“Hán phục không phù hợp với em đâu”

Nghiêm Mặc Hàn nói lời thật lòng.

Không phải Anh Nguyệt mặc hán phục không đẹp, mà là đứng chung với Linh Trang thì cô hơi mờ nhạt.

Anh Nguyệt chống nạnh nhìn Nghiêm Mặc Hàn chăm chăm. “Anh nói lại lần nữa?”

Nghiêm Mặc Hàn nói: “Nếu em mặc Hán phục, anh sẽ đói” Đây là một lời ám chỉ rằng phượng hoàng giống ngỗng quay.

Anh Nguyệt tức giận đến mức giơ nằm đấm đuổi theo Nghiêm Mặc Hàn hết mấy dấy phố, Nghiêm Mặc Hàn vừa chạy vừa hét lên: “Má ơi, em định giết chồng à?”

Bên đây, Linh Trang đã chu đáo chọn một vài bộ Hán phục cho Anh Nguyệt.

Chiến Hàn Quân hỏi cô: “Tại sao không mua cho mình?”

Linh Trang trả lời: “Mấy ngày trước em mới mua rồi không phải sao?”

“Con gái thích cái gì, không phải đều sẽ liều mạng để có được nhiều kiểu khác nhau sao?” Chiến Hàn Quân tự hỏi tại sao Linh Trang lại không có sở thích kì quái như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play