*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cúp điện thoại, Linh Trang trịnh trọng cầu xin Chiến Hàn Quân: “Ông xã, em muốn trở về Chiến Hàn Quân nhìn Linh Trang, vẻ mặt có chút cứng ngắt.
Linh Trang ôm mặt làm ra vẻ khúm núm: “Anh Quân, làm ơn. Em nhớ các con rồi, em cũng nhớ ba mẹ, em cũng nhớ hoa Vô Ưu ở nhà”
Chiến Hàn Quân ôm cô đặt cô vào lòng, cảm giác được sức nặng ngày càng nặng của cô, thận kinh đang căng thẳng của anh cũng hơi thả lỏng.
Trên thực tế ở một mức độ nào đó, không phải Linh Trang bị bệnh mà là Chiến Hàn Quân. Bởi vì anh đã trở nên nhạy cảm và thận trọng, sự chú ý của anh đối với Linh Trang đã đến mức hoang tưởng.
Anh ôm chặt lấy cô, có chút không đành lòng: “Anh còn chưa chuẩn bị xong. Em cho anh thêm chút thời gian, được không?
Linh Trang cảm nhận được sự do dự của Chiến Hàn Quân, cô chợt nhận ra. Cô bệnh trên người, nhưng anh ấy bệnh trong lòng. Cô không nên gây áp lực cho anh ấy.
Cô khẽ hôn lên môi anh và thì thầm: “Ông xã, đừng lo cho em, em sẽ ổn thôi”
Cô nhìn Chiến Hàn Quân bằng ánh mắt kiên định: “Trước đây em rất nhút nhát và yếu đuối vì sợ mẹ anh không thích em sẽ ảnh hưởng đến cảm của anh. Bây giờ thì em biết rằng anh sẽ không bao giờ rời bỏ em dù cho có như thế nào, nên em cảm thấy nhẹ nhõm…
Đừng quá lo lắng, không ai có thể tổn thương em cả, ngoại trừ anh”
Chiến Hàn Quân mỉm cười: “Đồ ngốc”
Ngoài cửa sổ không biết trời bắt đầu mưa từ lúc nào.
Mưa ngoài cửa sổ mỗi lúc một nặng hạt, mưa rơi dưới rặng chuối tấu lên bản giao hưởng tình yêu.
Không biết Linh Trang đã ngủ say từ lúc nào.
Ngày hôm sau bình minh ló dạng, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Chiến Hàn Quân đứng dậy, mặc quần áo, cầm ô đi ra trước cửa biệt thự. Mở cửa ra, anh nhìn thấy Nghiêm Mặc Hàn, Anh Nguyệt đứng ở bên ngoài ướt sũng như một con gà, sắc mặt của Chiến Hàn Quân trầm xuống, không cần suy nghĩ, anh đóng sầm cửa lại.
Cũng may Nghiêm Mặc Hàn nhanh tay lẹ mắt, một tay thì vào cửa, bắt đầu hét lên một cách thảm hại. “A, tay của tôi, tay của tôi gãy rồi”
“Tới thăm anh” Nghiêm Mặc Hàn không có ý tốt trả lời.
Chiến Hàn Quân buông cửa ra, xoay người đi vào nhà.
Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt cười hi hi đi theo vào.
“Em gái tôi đâu?”
“Đang ngủ”
“Tôi đi xem em ấy” Nghiêm Mặc Hàn nhìn lên phòng ngủ.
Chiến Hàn Quân tức giận cảnh cáo: “Cậu không thể đi”
Nghiêm Mặc Hàn quay đầu lại nhìn chăm chăm Chiến Hàn Quân: “Anh mau cho tôi biết, anh đã làm gì với em gái tôi hả? Tại sao không cho tôi đi gặp em tôi chứ? Anh không liên lạc với chúng tôi lâu như vậy, lẽ nào anh không biết là tôi sẽ lo cho em gái tôi sao?”
Nói xong, anh ta chạy lên phòng ngủ: “Hôm nay tôi nhất định phải xem em gái tôi bệnh tình như thế nào rồï?” Trong phòng ngủ, Linh Trang vừa ló đầu ra nhìn thấy Nghiêm Mặc Hàn cô vội vàng hét lên: “A, em không có mặc quần áo, anh đi ra”
Sau đó anh khóa cửa phòng ngủ.
Nghiêm Mặc Hàn đứng bên ngoài nói nhỏ: “Cũng đâu phải chưa nhìn thấy đâu, em hét cái gì chứ hả? Lúc em còn nhỏ mặc tả, anh cũng chưa từng thấy gì sao?”
“Anh im miệng” Linh Trang xấu hổ hét lên.
Nghiêm Mặc Hàn vui mừng khi nghe thấy em gái mảng mình, anh khích lệ cô: “Em mảng đi, anh thích nghe.”
Linh Trang còn sức để mắng, trong lòng anh ta liền cảm thấy vui vẻ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT