“Gòn có Hàn Quân” Dư Thiên An trong lòng cảm thấy may mắn. “Hàn Quân sẽ tha thứ cho chúng ta thôi, nhất định sẽ tha thứ”

Ông cụ Niên buồn hơn là đau lòng: “Hừ, Linh Trang mà xảy ra chuyện gì, thì Hàn Quân không chỉ có bận tâm, nó sẽ không còn muốn tích đức nữa, mà biến thành một con sư tử khát máu, người đầu tiên mà nó xé toạc chính là con”

Dư Thiên An đột nhiên run lên, tái mặt nói: “Không, Hàn Quân sẽ không làm như vậy với con đâu. Sẽ không đâu”

Ông cụ Niên nói: “Trước đây bố cũng nghĩ là sẽ không, nhưng mà bây giờ thì bố không chắc. Bởi vì đã ba tháng nay Hàn Quân không có liên lạc gì với con rồi”

Nói xong, ông cụ Niên xoay người đi vào phòng.

Trái tim Dư Thiên An như vỡ vụn.

Thành phố Vân Vũ.

Lại là một cảnh khác.

Linh Trang kéo Chiến Hàn Quân đi vào.

cửa hàng điện thoại. Linh Trang rất hăng hái với việc đi mua điện thoại mới. Còn Chiến Hàn Quân thì một mực khác cự.

“Chào cô, cô thích kiểu điện thoại nào?”

Người phục vụ háo hức hỏi.

“Cái này, có màu đen không?” Linh Trang chỉ vào điện thoại di động Huawei.

Người phục vụ lộ ra vẻ áy náy: “Xin lỗi, màu đen hết hàng rồi”

“Vậy thì lấy màu trắng đi” Linh Trang nói.

“Màu trắng cũng đã hết hàng ạ.

Linh Trang miễn cưỡng nói: “Vậy màu đỏ đi, Hai cái.”

Mua thêm hai thẻ sim, trả tiền, Linh Trang hài lòng rời đi với chiếc điện thoại di động.

“Ông xã, anh xem, có thích không?” Linh Trang lắc lắc điện thoại trước khuôn mặt lạnh lùng của Chiến Hàn Quân.

Chiến Hàn Quân nhìn thấy chiếc điện thoại màu đỏ, sự phản kháng trong mắt anh càng trở nên mãnh liệt hơn.

“Tạm thời anh không dùng” Chiến Hàn Quân lịch sự từ chối.

“Thật sự không dùng?” Linh Trang lại xác nhận thêm một lần nữa.

Chiến Hàn Quân nói: “Không dùng”

Về đến nhà, Chiến Hàn Quân đi vào phòng ngủ. Linh Trang cũng cầm điện thoại theo vào, cô cẩn thận chỉnh lại điện thoại.

Đợi cho đến khi Chiến Hàn Quân làm xong cơm trưa, anh đi tới phòng ngủ, lại thấy Linh Trang đang quay lưng về phía mình, tập trung dán kim cương vào điện thoại.

Hai bông hoa hướng dương, trên bông hoa có tên của hai người. Vừa nhìn là nhận ra ngay.

đó là điện thoại đôi Linh Trang nhấc một chiếc điện thoại có khắc tên cô lên và hỏi Chiến Hàn Quân một cách tinh nghịch: “Ông xã, nếu anh không cần thì em chuẩn bị đem chiếc điện thoại này tặng cho người khác đó?”

Chiến Hàn Quân đen bóp mặt Linh Trang, nghiêt tặng nó cho ai hả?”

Linh Trang nở nụ cười: “Lần trước Anh Nguyệt nói cô ấy rất thích hoa hướng dương, để em cũng dán lên điện thoại của cô ấy một bông hoa hướng dương. Nếu không. Em đem điện thoại đi tặng cô ấy nha?”

anh đưa tay ra túc nói: “Em định ‘Vẻ mặt Chiến Hàn Quân ảm đạm, anh cầm lấy điện thoại bỏ vào túi.

Linh Trang giở thủ đoạn thành công, cười ngọt hơn mật.

Có điện thoại rồi, Linh Trang không thể nào chờ đợi mà gọi ngay một cuộc điện thoại.

Phản ứng đầu tiên là gọi cho Anh Nguyệt, bởi vì ngoài Chiến Hàn Quân ra, người cô tín nhiệm nhất chính là Chiến Anh Nguyệt, Chiến Anh Nguyệt sẽ không giống báo cáo cả điều tốt và xấu như cô và chị cả.

“Em muốn điện thoại cho Anh Nguyệt”

Linh Trang hào hứng nói với Chiến Hàn Quân.

Khuôn mặt đẹp trai của Chiến Hàn Quân u ám, chua xót nói: “Địa vị của Anh Nguyệt trong lòng em đúng là khác với người bình thường mà”

Linh Trang nào biết được đường đường là nhà họ Chiến mà lại đi ghen với Anh Nguyệt, nên cô thuận miệng nói: “Đương nhiên rồi, bọn em là chị em tốt từng cùng vào sinh ra tử mà”

Chiến Hàn Quân ảm đạm nhìn Linh Trang.

Nhưng khi Linh Trang gọi cho Chiến Anh Nguyệt, thì cô lại phát hiện ra răng mình không nhớ số của Anh Nguyệt.

Trước đây, gọi điện thoại cho Anh Nguyệt đều gọi trực tiếp từ danh bạ nên cô không nhớ rõ nữa.

Linh Trang ngây người nhìn Chiến Hàn Quân.

“Sao vậy?” Chiến Hàn Quân hỏi.

Linh Trang nhìn anh cầu cứu: “Số điện thoại của Anh Nguyệt là bao nhiêu vậy anh?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play