“Cụ ơi, không ổn rồi, cậu Thanh Tùng và các cô bé con nuôi của nhà họ Chiến đang hùng hổ xông vào trong vườn Hương Đỉnh rồi”

Ông cụ nghe xong tin này liền bị dọa một phen, ông ta vội đặt tách trà trong tay lên trên bàn, sai bảo: “Đẩy ta qua đó xem xem”

Vườn Hương Đỉnh.

Dư Thiên An, cô Tú Hòa và Chu Mã đang ngồi trong sân trò chuyện. Đối mặt với tương lai Chu Mã vô cùng mờ mịt, cô ấy vô cùng chán nản và than phiền với Dư Thiên An: “Cô Thiên An, con thấy cuộc đời này của anh Hàn Quân không thể nào mất đi Linh Trang. Vậy lẽ nào cuộc đời của con cũng hết hy vọng với anh Hàn Quân rồi sao?”

Trên khuôn mặt trải qua nhiều thăng trâm của Dư Thiên An, các nếp nhăn dường như đã sâu hơn rất nhiều, bà ta thở dài nói: “Nếu như Hàn Quân và Linh Trang vẫn còn ở Hà Nội, thì chung quy con vẫn còn có cơ hội, cho dù Hàn Quân với Nghiêm Linh Trang không ly hôn, thì con cũng có thể làm người phụ nữ nhỏ bé phía sau Hàn Quân. Tuy nhiên như vậy thì con sẽ phải tủi thân”

Trải qua bao nhiêu trở ngại và đả kích, Dư Thiên An đã học được cách thở hiệp, bà ta không dám mong đợi Chiến Hàn Quân và Nghiêm Linh Trang sẽ ly hôn nữa.

Chu Mã nói: “Không tủi thân, chỉ cần có thể để con và anh Hàn Quân ở bên cạnh nhau, thì danh phận có hay không đối với con đều không quan trọng”

Dư Thiên An cảm động nhìn Chu Mã trẻ trung xinh đẹp, nói: “Hàn Quân cũng không biết nghĩ như thế nào, lại để một cô gái trẻ trung xinh đẹp như con ở đây không cần, mà phải đi thích một người phụ nữ ốm yếu như Nghiêm Linh Trang”

Tú Hòa nói: “Hai người đừng chán nản, theo tôi thấy, Nghiêm Linh Trang kia không phải là mắc bệnh nặng sao? Nghe nói cơ thể gầy còm, vậy nhìn còn giống người không?

Chiến Hàn Quân ngày nào cũng đối mặt với con quái vật như vậy, thì qua một thời gian dài, đàn ông dù cho có mê đăm đến đâu thì cũng sẽ mất khẩu vị thôi. Cho nên là, Chu Mã bây giờ con cứ từ từ chờ đợi đi. Cô tin là không bao lâu nữa Chiến Hàn Quân sẽ quay trở về.

Và cô cũng tin rằng nó sẽ thích con thôi”

Nói một cách ngắn gọn, là Chu Mã hãy giữ niềm tin vào tương lai.

Đột nhiên, cánh cổng chạm khắc băng sắt của vườn Hương Đỉnh bị người nào đó một cước đạp văng, bay ra rất xa, va vào chiếc Hoa bạch gần đó.

Mấy người Dư thiên An nhìn theo hướng vọng âm thanh, thì thấy Thanh Tùng và những đứa con nuôi của nhà họ Chiến từng người chống nạnh, hùng hổ đi về phía bà ta, khuôn mặt của Dư Thiên An trầm xuống.

“Tụi bây muốn làm gì?” Chu Mã đứng dậy ệ Dư Thiên An.

Tú Hòa nhìn thấy tình hình không ổn, vội vàng chạy đi báo tin.

Thanh Tùng đi đến gần Chu Mã, khuôn mặt đẹp trai bất lương “Dư Thiên An, cuộc đời này của tôi việc làm tôi hối hận nhất, chính là việc cứu bà ra khỏi Điện Tình Quân. Tôi cứu bà, nhưng mẹ của tôi lại bị hại khố sở đến như vậy, bà biết tôi có bao nhiêu tự trách không?” Thanh Tùng tức giận gầm lên với Dư Thiên An.

Mắt Dư Thiên An cũng đỏ lên: “Trong mắt mấy đứa, Nghiêm Linh Trang chính là một bảo.

mạng sống quý giá, còn mạng của tôi thì không quý sao?”

Thanh Tùng mỉm cười với vẻ khinh thường: “Chỉ với bà? Mà cũng muốn so bì với mẹ của tôi sao? Nếu cơ thế của mẹ tôi mà khỏe mạnh thì bà ấy có thể giúp đỡ cho rất nhiều người, có thể đem đến rất nhiều niềm vui cho mọi người. Còn bà, hít vào một hơi, thở ra đều là sự xấu xa. Bà chỉ đem đến cho mỗi người chúng tôi tai họa, rồi bà tự biến cuộc sống của chính mình thành một trò hề”

“Thanh Tùng. Sao con có thể nói bà nội của con như vậy chứ” Ông cụ Niên và Chiến Bá Minh, Dư Sinh sau khi nhận được tin tức, thì vội vàng đi tới, thì nghe được giọng nói đầy khiển trách Dư Thiên An của Thanh Tùng.

Ông cụ Niên tuổi cao sức yếu đi đến, không còn sự tươi tắn vui vẻ như lúc trước, khuôn mặt của ông cụ đã mang theo nét bần hàn. Ông ta bất lực nói: “Thanh Tùng, bà nội con thật sự là đã làm sai rồi. Bi kịch đã xảy ra, con có mảng bà nội con thêm nữa thì cũng không thể thay đổi được sự thật. Con lại là tiểu bối, bà ấy là bà nội của con, con nói chuyện với bà ấy phải khách sáo một chút”

Thanh Tùng nở cười xấu xa, đột nhiên hét lên một cách đau lòng: “Khách sáo với bà ta?

Bà ta hại con biến thành đứa trẻ không cha không mẹ, con còn phải khách sáo với bà ta sao?”

“Con không giết chết bà ta đã là rất khách sáo rồi”

Thanh Tùng từng chữ từng chữ trừng phạt, Dư Thiên An tức giận đến nghiến răng.

“Được, các người đều không thích tôi, đều oán trách tôi, vậy thì tôi chết cho các người xem.

Tôi chết đi, thì có phải là các người sẽ hết thù hận không”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play