Lúc Bác Danh rời khỏi Tứ Hợp Viện của Chiến Hàn Quân, trên mặt vẫn còn hơi mông lung. Về đến nhà, người bạn già của bà liền hỏi: “Nhận lại cháu có vui không?”

Bác Danh gật đầu rồi lại lắc đầu.

Ông nội ngạc nhiên đặt tác phẩm trên tay xuống, đi đến trước mặt Bác Danh, quan tâm hỏi: “Thăng bé hận bà?”

Bác Danh hoang mang nói: “Nó không nói lời đoạn tuyệt như vậy. Chỉ là thái độ đối với tôi không quá nhiệt tình”

Bác Danh bất chợt nở nụ cười: “Bao nhiêu năm nay, ai cũng phục vụ tôi như một thượng khách. Dùng đủ cách lấy lòng tôi. Chỉ có một mình nó là từ chối lợi ích mà tôi cho nó”

Ông nội có chút ngạc nhiên: “Chẳng lẽ bà muốn chuyển thành quả nghiên cứu cho nó sao?”

Bác Danh thở dài: “Nó không hề yêu thích điều đó”

Ông nội nghỉ ngờ nói: “Thật sự không cần sao?”

Bác Danh nói: “Cần, nhưng là muốn tôi đem phần của nó đi cống hiến cho đất nước”

Ông nội trợn to mắt: “Thật sự là một người không bị tiền bạc và quyền lực cám dỗ”

Bác Danh buồn râu: “Tôi nói, rốt cuộc là thăng bé nghĩ thế nào?”

Ông nội nói: “Tôi thấy nó bụng dạ thâm sâu, chúng ta không được để bị ý nghĩ của nó lừa gạt. Thế này đi, đợi ngày khác Linh Trang qua đây, con bé Linh Trang đó cũng là một đứa ngốc bạch ngọt..”

Bác Danh gật đầu.

Đối diện Tứ Hợp Viện.

Linh Trang nằm yên trên trường trong bộ váy ngủ màu trắng, bình yên chìm vào giấc ngủ. Đột nhiên cô gặp một con ác mộng, cô thấy mình bị một con sói lớn cắn.

Linh Trang bị dọa tới mức mở mắt tỉnh dậy, thì nhìn thấy Chiến Hàn Quân đang hôn lên môi cô, Linh Trang mở to mắt…

“Linh Trang, anh muốn..” Biểu cảm ẩn nhẫn của Chiến Hàn Quân khiến Linh Trang nảy sinh thương cảm.

Cô gật đầu.

Chiến Hàn Quân ngồi dậy: “Thôi bỏ đi, để anh tự giải quyết vậy”

Lúc vừa muốn xuống giường, Linh Trang lại như linh xà quấn lên người anh: “Ông xã, em có thể”

Chiến Hàn Quân nhìn lại gương mặt vừa mới ngủ dậy của Linh Trang, phong tình vạn chủng mời gọi anh. “Vậy anh nhẹ một chút”

Hạn hán gặp mưa!

Sự quyến rũ bất tận, thôi thúc hoa đào nở rộ.

Cuối cùng, Linh Trang kiệt sức trong vòng tay anh, Chiến Hàn Quân nhẹ nhàng vén mái tóc ướt đắm mồ hôi của cô: “Mệt không?”

Linh Trang dùng hai tay che mặt, xấu hố đến mức không muốn thảo luận vấn đề này với anh Chiến Hàn Quân nở nụ cười hiền.

Dường như đó là phần thưởng cho sự dịu dàng chăm sóc của cô, Chiến Hàn Quân đột nhiên đề nghị: “Em ước một điều đi, anh sẽ giúp em thực hiện nó”

Linh Trang kinh ngạc mở to mắt nhìn Chiến Hàn Quân: “Thật sao?”

Chiến Hàn Quân nói: “Anh Quân có khi nào lừa em đâu?”

“Em muốn mua điện thoại”

Khuôn mặt anh tuấn của Chiến Hàn Quân hóa đá “Em phải suy nghĩ cho kĩ?” Chiến Hàn Quân nghiêm túc nhắc nhở cô.

Linh Trang làm nũng: “Ông xã, em nhớ con rồi. Anh nói xem, không có chúng ta ở bên cạnh, các con sẽ sống như thế nào?”

Chiến Hàn Quân trước giờ luôn kiềm chế bản thân để không nghĩ về những người và việc ở Hà Nội, nhưng đột nhiên Linh Trang lại nhắc tới con, đó cũng là người khiến anh bận tâm nhất, nỗi nhớ lập tức như thủy triều vỡ bờ, lan tràn gây ngập lụt “Ngày mai chúng †a đi mua điện thoại”

“Ừm”

Hà Nội.

Kỳ học mùa xuân ở các trường trung học và tiểu học lớn nhỏ đã kết thúc và bước vào giai đoạn nghỉ hè.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play