‘Vẻ đẹp của cô ấy là vẻ đẹp nội hàm, thanh tao của người phụ nữ phương đông. Như rượu ngon, càng nhìn càng thấy đẹp.

Phương Tuấn Ngọc dưới ánh mắt của mọi người, ôm một bó hoa hồng, đi về phía Nghiêm Mặc Hàn Ngọc.

“Tranh Ngọc, hoa tươi xứng với người đẹp, hoa này tặng em, còn danh sách quà này tặng cho đứa bé” Giọng nói Phương Tuấn Ngọc dịu dàng như nước, ánh mắt trìu mến, bất kỳ ai đều có thể nhìn ra ánh mắt này chỉ ở những người đang chìm đắm trong tình yêu nồng cháy mới có.

Tranh Ngọc hơi ngạc nhiên, Phương Tuấn Ngọc đột nhiên ôm cô, nói nhỏ bên tai cô: “Chị, phối hợp với tôi”

Tranh Ngọc nở nụ cười ngọt ngào, cầm lấy danh sách quà tặng lên nhìn một lượt, vẻ mặt lập tức ngượng ngùng “Xe Rolls-royce, biệt thự độc lập, trực thăng…” Tranh Ngọc đọc đến nỗi đầu lưỡi không nói nỗi nữa.

Mức sa hoa này cũng quá không chân thực rồi.

Tranh Ngọc có chút chột dạ liếc Dư Nhân ở phía xa, Dư Nhân nở nụ cười xấu xa, đặt ly rượu xuống rồi bước đến.

Tranh Ngọc đột nhiên đặt đứa bé vào lòng Phương Tuấn Ngọc, có chút không tự nhiên: “Tuấn Ngọc, anh tặng bé Quốc nhiều quà quý trọng như vậy, thực sự là quá tốn kém rồi.”

Phương Tuấn Ngọc cười nói: “Anh là bố dượng của bé Quốc, tất nhiên phải đối tốt với con rồi. Tranh Ngọc, em yên tâm, anh nhất định sẽ đối tốt với bé Quốc như con ruột”

Nghiêm Mặc Hàn như sợ thiên hạ không loạn, dẫn đầu hô to: “Hôn đi, hôn đi..”

Cảnh tượng trong chốc lát mất kiểm soát.

Phương Tuấn Ngọc và Nghiêm Mặc Hàn Ngọc như thịt bị nướng trên vỉ, đỏ mặt nhìn đối phương, Phương Tuấn Ngọc tim đập lên một cái, đột nhiên đặt ngón tay lên môi Tranh Ngọc, cúi người hôn lên.

Đây là mượn vị trí hôn, nhưng đối với một cô gái bảo thủ như Tranh Ngọc thì có chút khó chấp nhận.

Dư Nhân nhìn hai người đã lâu còn chưa tách ra, vẻ mặt càng ngày càng lạnh.

Nghiêm Mặc Hàn cố ý chặn trước mặt Dư Nhân, không cho Dư Nhân thấy Phương Tuấn Ngọc và chị mình mượn vị trí hôn rồi la ó: “Chị, anh rể, em mở cho anh chị một phòng trên lầu, hai người lên lầu nghỉ ngơi đi”

Thấy Phương Tuấn Ngọc ôm Tranh Ngọc lên lầu, Nghiêm Mặc Hàn mới quay đầu nhìn Dư Nhân đầy khiêu khích: “Cậu Dư, anh yên tâm, không có anh, Phương Tuấn Ngọc sẽ chăm sóc tốt chị và bé Quốc”

Dư Nhân tức giận nhìn Phương Tuấn Ngọc và Tranh Ngọc rời đi, bàn tay dưới tay áo nằm chặt thành đấm.

Nghiêm Mặc Hàn mới nhận thức được, người đàn ông có vẻ dịu dàng, lịch lãm này đã từng tiêu diệt nhân vật lớn như nhà họ Chiến.

Trong người anh ta là dòng máu lạnh lùng, không chọc được, không chọc được.

Nghiêm Mặc Hàn ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách.

Dư Tiền thấy cậu chủ đột ngột giận dữ thì biết cậu chủ lần này giận thật rồi, Dư Tiền có chút khó hiểu: “Cậu chủ, nếu anh đã quyết định cả đời này không động chạm gì tới hai mẹ con họ, vậy Tranh Ngọc tìm đàn ông thì anh giận gì chứ?”

Dư Nhân sững sờ, đúng vậy, anh sao phải tức giận?

“Tôi tức là vì cô ấy tìm cho bé Quốc một người bố không đáng tin”

“Không đáng tin, không nhìn ra đó!” Dư Tiền thắc mắc.

Dư Nhân liếc anh ta một cái Dư Tiền chỉ lên lầu, nhắc nhở Dư Nhân ói: “Cậu chủ, Phương Tuấn Ngọc uống rượu, nếu anh ta mượn rượu làm càn làm tiểu thư rồi, vậy chuyện anh ta làm ba bé Quốc là chuyện như đinh đóng cột rồi”

Dư Nhân liền quay người đi lên lầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play