Rõ ràng là anh ghét bỏ cô.

Trong mắt Linh Trang tràn đầy sự tủi thân: “Em biết em không xinh đẹp, làm cái gì cũng không xong, em còn liên lụy anh rời khỏi thành phố hoa lệ…anh Quân, em không muốn liên lụy đến anh”

Chiến Hàn Quân cực kỳ đau lòng: “Anh luôn cảm thấy, giá trị cuộc đời mình là làm cho em sống tốt hơn. Nhưng không ngờ anh lại đẩy em vào ngõ cụt. Linh Trang, nếu em nhảy xuống, anh sẽ nhảy theo em…”

Linh Trang tức giận hét lên: “Sao anh lại không chịu từ bỏ em chứ?”

Chiến Hàn Quân thấy cô buông lan can, đột nhiên tiến lên, ôm chặt cô vào lòng: “Anh không có cách nào thuyết phục bản thân từ bỏ em, cũng không có lý do từ bỏ em”

“Anh rõ ràng ghét bỏ em, sao lại còn không buông tha cho em?” Linh Trang khóc như một đứa trẻ.

Chiến Hàn Quân dường như nghe ra manh mối, anh nghĩ lại ánh mắt sáng sớm hôm nay Linh Trang vừa tỉnh dậy nhìn anh, lúc đó ánh mắt cô sáng ngời nhưng mang theo sự căm hận và tủi thân.

Chẳng lẽ lúc đó cô liền giận anh rồi?

Chiến Hàn Quân cảm thấy bản thân còn oan hơn Đậu Nga“Anh không có ghét bỏ em, sao anh lại nỡ ghét bỏ em chứ?”

“Rõ ràng là có, anh phân giường ngủ với em.

Chiến Hàn Quân đột nhiên cười lên, hóa ra cô bé này không phải không thích anh, mà là để ý anh, vì vậy mới bị sự tránh xa vô thức của anh làm đau lòng.

“Rõ ràng là em không cho anh tới gần em!”

Chiến Hàn Quân cũng tủi thân như con nít vậy.

Linh Trang: *..”

Cô lúc nào nói như vậy?

“Được rồi, về nhà anh liền dỡ giường đơn đó đi. Chỉ là sau này nếu em đẩy anh ra, như vậy anh liền không còn chỗ ngủ sao?” Chiến Hàn Quân ôm mặt của Linh Trang vui vẻ nói Linh Trang luôn suy nghĩ một vấn đề: cô thực sự đẩy Chiến Hàn Quân xuống giường sao?

Cuối cùng, Chiến Hàn Quân cống Linh Trang về nhà Trên đường, người đi đường đều chú ý đến hai vợ chồng bọn họ, Nghiêm Linh Trang xấu hổ đến mức nép đầu sau lưng Chiến Hàn Quân, Chiến Hàn Quân cảm thấy dường như mình đang cõng một con chuột đất đào hang, khóe môi hiện lên nụ cười hiểu ý.

Tâm trạng anh bây giờ tuy rằng có chút phức tạp. Nhưng giữa sa mạc bơ vơ, lại có một đóa hoa hy vọng nở rộ. Bởi vì anh đã biết, Linh Trang vẫn để ý đến anh, vẫn còn yêu anh, anh cảm thấy cuộc sống vẫn muôn màu muôn sắc, vẫn tràn trề sức sống bất tận.

Sao anh lại ngốc như vậy, lại cho rằng Linh Trang không yêu anh nữa. Chỉ bởi vì lúc cô bị bệnh cố ý tránh xa anh? Anh vậy mà tưởng thật?

Linh Trang đây chỉ là mặc cảm, từ nhỏ đến lớn, được ở bên anh là ước mơ của cô.

Chiến Hàn Quân cuối cùng tìm ra nguyên nhân bản thân không dám đến gần Linh Tranh, chỉ bởi vì tên chuyên gia Á Châu vô dụng kia đưa ra kết quả bậy bạ, nói anh là nguyên tố nguy hiểm của Linh Trang.

Mới làm anh anh đi một đoạn đường dài như vậy.

Lúc Chiến Hàn Quân cống Linh Trang về đến nhà liền ngửi thấy mùi khét từ phòng bếp truyền ra.

Cháo khét rồi Chiến Hàn Quân đặt Linh Trang xuống sô pha, chạy vào trong bếp tát bếp.

Lúc ra ngoài thì nhìn thấy Linh Trang đang dựa vào gối ngẩn người.

“Em đói”

Chiến Hàn Quân bước tới, cúi người che lấy môi cô, mơ hồ nói: “Anh cho em ăn”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play