Lúc Lạc Thanh Du xuống khỏi xe, có năm mơ cô cũng không nghĩ tới mình sẽ là tiêu điểm chú ý của nhiều người như vậy. Cô cũng càng không ngờ rằng mình và Chiến Hàn Quân sẽ đụng màu giống nhau.

Nhìn thấy ánh mắt oán trách của Chiến Hàn Quần, cô lại cảm thấy lúng túng không biết phải làm sao.

Mà Chiến Anh Nguyệt thì cứ một mực cho răng hai người bọn họ mặc đồ có màu giống nhau là cơ hội trời cho, thế là cao giọng nói “Chị dâu, hôm nay chị với anh trai em mặc đồ đôi à, lại còn làm một kiểu tóc giống nhau nữa chứ. Đúng là một đôi do trời đất tạo thành”

Chiến Hàn Quân hung hăng lườm Chiến Anh Nguyệt một cái, nhỏ giọng dạy dỗ cô ấy: “Điều này không phải là do em cố ý sắp xếp sao?”

Anh Nguyệt trợn mắt nhìn anh, lắc đầu như trống bỏi: “Anh, em gái anh còn oan hơn cả Thị Kính đấy”

Chiến Hàn Quân nghỉ hoặc nhìn Lạc Thanh Du, một thân quần áo và trang sức mà cô đang mang trên người có giá trị cũng không nhỏ. Nếu như không phải Chiến Anh Nguyệt đưa cho cô, thì cô lấy đâu ra tiền để đặt bộ quần áo này đây?

Lạc Thanh Du chậm rãi đi tới, đưa tay gẩy nhẹ sợi tóc nghịch ngợm rơi xuống trước trán ra sau, động tác này khiến cho cô càng có vẻ mê người hơn.

Chiến Bá Nam nhìn Chiến Hàn Quân rồi lại nhìn Lạc Thanh Du, ranh mãnh trêu ghẹo: “Cùng màu sắc của quần áo, cùng cả kiểu tóc.

Hàn Quân, thì ra cháu và cô Du đây đã nối lại tình xưa, chúc mừng, chúc mừng”

Chiến Hàn Quân nhíu mày đáp: “Giữa hai người bọn cháu chưa bao giờ có tình, sao lại nói là nối lại tình xưa?”

Lạc Thanh Du nhìn ra được Chiến Hàn Quân không vui vì bọn họ mặc đồ giống như đồ đôi, cho nên cô nhỏ giọng giải thích với anh: “Chẳng qua là tôi cảm thấy mặc màu đỏ có thể mang tới vận may cho Anh Nguyệt. Nếu như tôi biết được anh Quân cũng mặc màu đỏ thì tôi sẽ chọn màu khác rồi Chiến Hàn Quân cảm thấy mờ mịt!

Cô lại có suy nghĩ giống anh như vậy ư?

Từ từ đã, bây giờ cô nói như thế này là có ý gì? Không muốn mặc đồ đôi với anh sao?

Bao nhiêu cô gái năm mơ cũng muốn được mặc đồ đôi với anh, mà bây giờ cô lại dám tỏ vẻ ghét bỏ anh ư?

Ý thức được điều này, Chiến Hàn Quân lại vô cùng khó chịu.

Chiến Anh Nguyệt ôm bé An tới đón tiếp cô, vô cùng cảm động nói: “Chị dâu, chị có thể đến được, em cảm thấy rất vui”

Lạc Thanh Du lấy một chiếc hộp nhỏ tỉnh xảo từ trong túi xách ra, đưa cho Chiến Anh Nguyệt: “Hi vọng em sẽ thích”

Lúc này, một tiếng cười trầm khàn vàng lên: “Đưa cho cô chủ của nhà họ Chiến một món quà khó coi như vậy mà cũng đưa được sao?

Gương mặt Lạc Thanh Du tối sầm lại.

Lần đầu tiên Chiến Bá Nam lại giải vây cho Lạc Thanh Du: “Món quà tuy nhỏ nhưng không có nghĩa là không có giá trị”

Chiến Anh Nguyệt cầm hộp quà đánh giá một chút, rôi nghĩ Lạc Thanh Du xấu hổ vì ví tiền ít ỏi của mình, sợ cô ấy mở quà ra trước mặt mọi người sẽ khiến Lạc Thanh Du thấy xấu hổ, cho nên cô ấy dứt khoát nhét vào.

trong túi xách, rồi cười nói: “Quà tặng mà chị dâu đưa, tất nhiên không phải là thứ tầm thường rồi. Để lát nữa về nhà em sẽ mở quà sau Chiến Anh Nguyệt cứ mở miệng gọi chị dâu như thế khiến cho Chiến Hàn Quân không vui nhíu mày.

Ý tứ tác hợp lại cho bọn họ của Chiến Anh Nguyệt quá rõ ràng, nhưng có thể chắc chắn một điều là Chiến Hàn Quân anh sẽ không quay lại với Lạc Thanh Du.

Chiến Bá Nam cũng rất bài xích cách gọi của Chiến Anh Nguyệt: “Anh Nguyệt, cháu đừng có gọi linh tinh. Cô Du đây và anh trai cháu đã ly hôn từ lâu rồi. Hai người đều là người độc thân, có thể theo đuổi tình yêu riêng của mình”

Người sáng suốt có thể nhìn ra được, cái tên công tử ăn chơi Chiến Bá Nam này có thiện cảm với Lạc Thanh Du.

Chiến Hàn Quân chỉ để lại một câu: “Đừng để khách quý ở bên trong chờ quá lâu” rồi nghiêm mặt sải bước đi vào trong Lạc Thanh Du đi ở phía sau cùng, sau khi đi vào nơi tổ chức tiệc rồi bèn tìm một chỗ hẻo lánh không ai để ý ngồi xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play