Ông cụ Niên tức giận nói: “Dừng lại tất cả cho tôi. Hàn Quân đã đưa Nghiêm Linh Trang đi rồi.

Dù có cãi nhau đến mấy cũng không thế thay đổi được cái kết này đâu”

Ông cụ Nghiêm liếc nhìn Dư Thiên An, người có trái tìm xám xịt như đã chết, không những vậy lại còn sát muối vào nỗi đau trong long của cô ta: “Đúng vậy, tôi hy vọng họ sẽ không bao giờ quay lại trong kiếp này nữa. Hãy tận hưởng phần đời còn lại của họ”

Dư Thiên An cay đẳng nhìn chằm chằm ông cụ Nghiêm: “Tại sao Nghiêm Linh Trang nhà các người không đi chết đi?”

Ông cụ Nghiêm tức giận đến phát điên cả người, vô cùng tức giận mà nói: “Nghiêm Linh Trang nhà chúng tôi mà chết rồi, thì con trai của cô cũng sẽ không bao giờ sống nữa đâu”

Dư Thiên An vô cùng ghét Linh Trang. Nhưng cô phải công nhận một sự thật răng: Nghiêm Linh Trang chính là trái tim của Chiến Hàn Quân. Chiến Hàn Quân đã từ bỏ mọi thứ vì cô, kế cả mẹ của chính bản thân mình.

Nghiêm Linh Trang mà chết đi, có lẽ Chiến Hàn Quân đã không còn nữa Cho nên là vì Hàn Quân, Dư Thiên An phải chúc phúc cho Nghiêm Linh Trang trái với ý muốn của bà ta, phải chúc cô ấy sống lâu trăm tuổi Nghĩ đến điều này, Dư Thiên An lại cảm thấy đau khổ.

‘Vấn đề giữa Linh Trang và Chiến Hàn Quân đã kết thúc, nhưng sau đó hai gia đình bắt đầu một cuộc chiến cãi cọ mới để giành lấy đứa trẻ.

“Đứa trẻ phải đi theo nhà chúng tôi” Ông cụ Niên nói “Ông đẩy gối cao lên tí, trở về xem xem có thể có được một giấc đẹp không” Ông cụ Nghiêm cũng không hề chịu nhượng bộ.

Vân là Quan Minh Vũ chạy ra ngăn cản họ và nói: “Mọi người đừng có tranh giành với nhau nữa. Bệnh viện của chúng tôi chỉ giao đứa trẻ cho người thân trực tiếp của đứa trẻ. Nếu muốn đưa đứa trẻ về, mọi người hãy chuẩn bị giấy chứng nhận liên quan trước khi đứa trẻ được xuất viện.

Nếu không thì đừng có ai hòng mà đưa được đứa trẻ đi”

Ông cụ Niên liếc mắt nhìn sang phía Dư Nhân: “Cậu ta là đang có ý gì vậy?”

Dư Nhân nhún vai nói: “Đại khái là muốn con lấy giấy chứng nhận là bố ruột của đứa nhỏ hay sao ấy?”

“Chứng minh nhân dân của cậu đâu?” Ông cụ hỏi Ông cụ Nghiêm chế nhạo: “Trưởng quản Dư, giấy chứng minh nhân dân chỉ có thể chứng minh danh tính của cháu trai ông, chứ không thể chứng.

minh được mối quan hệ bố mẹ con cái giữa cậu ấy và bé Quốc: Ông cụ Niên nhất thời mặt đen lại: “Tôi biết ông đang suy nghĩ về cái gì. Ông thật là nham hiểm, chỉ muốn Dư Nhân nhà chúng tôi kết hôn với Tranh Ngọc của nhà các người? Tôi nói cho ông biết, một cái Nghiêm Linh Trang đã khiến nhà họ Dư chúng tôi gà chạy chó nhảy rồi. Gia đình nhà họ Dư chúng tôi thật sự không dám kết hôn với con gái nhà họ Nghiêm các người nữa”

Ông cụ Nghiêm không tức giận mà còn cười “Ai hiếm khi gả cháu gái quý giá của mình cho kẻ bại dưới chân của mình chứ? Trưởng Quan Dư, không phải tôi đã nói rồi sao, ông chỉ có thế chỉ huy cho hàng vạn quân, nhưng lại không thể nào quản lý được gia đình của mình” Bởi vì những suy nghĩ của ông đã lỗi thời và cổ hủ. Nếu ông không thay đổi những suy nghĩ đúng đản của mình, dòng họ Dư của ông cũng sẽ bị tàn phá và tan nát dưới tay ông..”

Ông cụ Niên tức giận nhìn chẵm chảm ông cụ Nghiêm: “Ông đừng có nói linh tỉnh…”

Ông cụ Nghiêm liền quay ra đánh trống lảng: “Tôi không rảnh để cãi nhau với ông. Hãy tự mình suy nghĩ lại đi. Nghĩ lại xem tại sao đứa con có hiếu, có tình cảm nhất như Hàn Quân cũng rời khỏi nhà họ Dư. Nguyên nhân thật sự là do Linh Trang nhà chúng tôi không tốt sao? Ba người con dâu nhà họ Dư bỏ chạy một đoàn, cũng đều là do nhà tôi xúi giục sao?”

‘Sau đó, ông cụ Nghiêm đưa Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt đi.

Chiến Hàn Quân đưa Linh Trang trở lại vườn hoa Vô Ưu, trước khi rời Hà Nội, anh quyết định gặp Chiến Quốc Việt.

Chiến Quốc Việt trở lại vườn hoa Vô Ưu gần như là dùng tốc độ nhanh nhất có thể. Mở cửa an ninh, nhìn thấy bố đang ngồi trên ghế sofa ôm mẹ, vẻ mặt của bố vô cùng cô đơn, hốc hác mà chưa có ai đã từng thấy. Đôi mắt đỏ rực dường như đã khóc.

“Về rồi à” Giọng Chiến Hàn Quần cũng khàn khàn chưa từng được nghe.

Ánh mắt của Chiến Quốc Việt nhìn mẹ, nước mắt giàn giụa khi nhìn thấy bàn tay gầy guộc vươn ra khỏi chiếc chăn.

“Mẹ bị sao vậy?” Chiến Quốc Việt nghẹn ngào hỏi.

“Có thể thấy, mẹ bị bệnh rồi. Nó rất nghiêm trọng, vì vậy bố sẽ đưa mẹ rời khỏi Hà Nội và đưa mẹ đến nơi mẹ thích” Chiến Hàn Quân nói Chiến Quốc Việt không biết mình từng bước.

bước gần lại mẹ như thế nào. Dáng vẻ gầy yếu của Nghiêm Linh Trang đã khiến Chiến Hàn Quân cảm thấy thương xót, nhất là nhìn Nghiêm Linh Trang u sầu, giống như đang trôi khỏi tầm mắt của thế gian. Nó khiến trái tim của Chiến Quốc Việt như bị siết chặt.

Cậu bé thấy rằng mẹ dường như đang xuất thần, bà không phải là người bình thường chút nào. Mẹ thậm chí còn không biết cậu bé nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play