Ý thức được rằng mình và Chiến Hàn Quân thật sự đang ngày càng xa nhau, thậm chí còn có thể không trở lại được hình dáng ban đầu nữa.

Trái tìm Linh Trang đau đến thắt lại “Tôi muốn uống một cốc nước” Cô nói với y tá Cô y tá rót cho cô một cốc nước. Cô nhận lấy nước rồi uống.

Dòng nước ấm dường như không thể nào có thể sưởi ấm được trái tìm lạnh giá của cô.

Trước đây là sự đau đớn và vật vã, nhưng mà hiện giờ cô mới biết răng những thứ đó đều không quá đau buồn và tuyệt vọng bằng cái sự vỡ vụn của trái tìm.

Cô ngoan ngoãn nằm trên giường, nhìn lên trần nhà.

Nghĩ đến bản thân mình cả đời này hấu hết đều quay quanh Quân Hàn Quân. Ý nghĩa của cả một đời này cũng là vì có anh ấy, nhưng bây giờ, họ dường như đang vẽ ra một phần còn lại.

Linh Trang thậm chí còn không nhận ra rằng cảm xúc của cô ấy đang ngày càng tệ đi, và cô ấy đã để cho những cảm xúc ấy bao phủ lấy mình.

Càng ngày cô càng buồn và tuyệt vọng hơn.

Thậm chí còn suy nghĩ đến những thứ linh tỉnh…

Lúc trước cô bị bệnh, cho dù là nặng hay nhẹ, thì anh Quân cũng sẽ luôn luôn ở bên cạnh cô.

Nhưng bây giờ cô rất cần anh, vậy mà anh lại không có bên cạnh cùng cô. Chẳng lẽ là vì anh vừa nhìn thấy khuôn mặt của cô, phát hiện ra khuôn mặt của cô đã trở nên xấu xí, đó là lý do anh bỏ rơi cô?

Chắc chẩn là vì như vậy.

Bởi vì anh ấy luôn luôn là một người cầu toàn.

Linh Trang chạm vào cơ thể gầy gò của bản thân, cô bắt đầu cảm thấy chán ghét cơ thể ốm yếu này của mình.

Trong tiềm thức bắt đầu phàn nàn về nó, vì nó không đủ đẹp, không có sức hấp dẫn để giữ anh Quân.

Nhưng trong lúc đang mơ mơ màng màng, cô cảm thấy mình không nên kiêu ngạo như vậy. Nếu Tình yêu không thể chịu đựng được ngay cả thử thách này, thì tình yêu như vậy có gì đáng để hoài niệm chứ?

Ý thức của cô liên tục chuyển đổi giữa lý trí và bối rối, những mâu thuần chằng chịt như vậy khiến ý thức của cô trở nên yếu ớt, mỏng manh và gần như sụp đổ.

Cuối cùng, cô nảy ra một ý tưởng khủng khiếp: cái chết Chỉ bằng cách chết, cô ấy mới có thể được giải thoát.

Nghĩ đến cái chết, Linh Trang đột nhiên không còn mâu thuẫn, không còn bối rối, không còn rối ren Miễn là cô ấy có thể chết là được.

Cô đột ngột bật dậy khỏi giường và chạy đến bên cửa sổ.

Cơ thể mảnh mai đó, giống như một bóng ma.

May mắn thay, người y tá đã chuẩn bị tỉnh thần sẵn sàng và ôm chặt lấy cô sau khi chứng kiến cảnh này.

“Bà Chiến, bà định làm gì vậy chứ “Anh buông tôi ra. Thả tôi ra. Tôi cầu xin anh, anh buông tôi ra”

Đêm đó, Chiến Hàn Quân thực sự ngủ trong văn phòng của công ty Á Châu, ngủ rất nông giấc.

Xem ra đây không phải là ngủ, nhầm mắt lại, nhưng não bộ rõ ràng căng thẳng. Ý thức vẫn minh mắn.

Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, anh nhanh chóng gần như lập tức ngồi bật dậy. Nhìn thấy số điện thoại người gọi đến là số của khoa nội trú ở bệnh viện Á Châu, tim anh ấy lập tức đập nhanh hơn mấy nhịp.

“Alo”

“Chiến Hàn Quân, bà chủ thái độ thần kinh không ổn, mau tới đây một chuyến”

Chiến Hàn Quân suýt chút nữa là đập cửa mà nhảy ra Ít phút sau anh ấy đã đến khoa điều trị nội trú của bệnh viện Á Châu Đi thẳng đến phòng của Linh Trang.

Vừa tới cửa liền thấy mấy y tá đang kéo Linh Trang thật chặt, Linh Trang cũng không biết là lấy đâu ra sức lực, mệt đến mức toàn đầu đều toát mồ hôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play