*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Linh Trang đứng ở trước gương, nhìn gương mặt tiều tụy, mỏng manh như củi khô của mình, trong mắt tràn ra nước mắt.
Vừa rồi khi Chiến Hàn Quân liều mạng đuổi theo ở phía sau xe taxi, cô suýt chút nữa thì không quan tâm lao ra ngoài. Bây giờ nghĩ lại cũng có chút sợ hãi. Nếu anh nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của cô. Nhất định sẽ rất đau lòng Di động bỗng nhiên phát ra tiếng rung liên tục, Linh Trang sững sờ, ngây ngốc nhìn di động trên giường Chắc chẵn là anh Quân gửi tin nhắn cho cô.
Bàn tay cầm di động của Linh Trang bỗng nhiên run rấy, cả người tức giận đến run lên Cô bỗng nhiên phát điên ném điện thoại di động lên trên vách tường, di động lập tức vỡ vụn thành rất nhiều mảnh.
Bà Dư và Tranh Ngọc ở bên ngoài nghe được động tĩnh, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, Tranh Ngọc dường như dính chặt lên trên ván cửa, gỡ cửa gọi: “Em gái, em mau mở cửa. Em ra ngoài.
Em như vậy chị rất sợ”
Linh Trang chỉ muốn nhốt mình ở trong phòng, không tiếp xúc với thế giới bên ngoài Nhưng mà chút lý trí còn sót lại nói cho cô, chị cả còn đàn ở cữ, không thể khiến chị cả lo lắng Sắc mặt cô buồn bã mở cửa, nở một nụ cười với chị cả. vốn dĩ cô muốn chị cả đừng lo lắng cho cô, nhưng mà cô cười còn khó coi hơn hơn khóc.
Tranh Ngọc lập tức ôm cô khóc rống lên: “Em gái, chị biết trong lòng em đau đớn, em muốn khóc thì cứ khóc, đừng nhắn nhịn ở trong lòng được không?”
Linh Trang trái với lời khuyên an ủi của chị cả “Chị cả, em không sao. Thật sự không sao. Chỉ là vừa rồi nhìn thấy tin nhắn của Dư Thiên An, dưới sự giận dữ nên đập vỡ di động.”
Người tốt tính như Tranh Ngọc cũng tức muốn hộc máu: “Bà già kia gửi tin nhắn cho em làm gì? Bà ta đã bói những gì? Có phải bà ta lại nhục mạ em hay không?”
Linh Trang uể oải nói: “Đương nhiên là bà ta sẽ không nói lời hay rồi. Nhưng mà nói đi nói lại chỉ có thể trách bản thân em không đủ kiên cường, tâm trạng của em mới có thể bị bà ta làm ảnh hưởng”
Bà Dư cũng vô cùng tức giận: “Cuộc sống của Linh Trang đã đủ tồi tệ rồi, vì tránh né bà ta, cũng đã sắp cô lập với thế giới bên ngoài rồi. Dư Thiên An đúng là âm hồn bất tán quấn lấy nó? Bà †a là ác ma đầu thai phải không? Tức chết tôi mà.”
Bà Dư nói xong thì cầm lấy di động, căm giận gọi tới một số điện thoại.
‘Sau đó, nghe được âm thanh của Dư Nhân truyền đến: “Mẹ, mẹ ở nơi đâu vậy? Nghe nói mọi người đã quay lại Hà Nội rồi, anh họ đang tìm Linh Trang ở khắp nơi..”
” Nói cô ta nghe điện thoại”
Dư Nhân hơi giật mình, mẹ cực kỳ ít khi không bình tĩnh như vậy, cực kỳ ít khi nổi giận đùng đùng như vậy. Anh ta nhanh chóng mở loa ngoài ra, ra hiệu im lặng với người bên cạnh.
“Cô chọc mẹ tức giận sao?” Dư Nhân thứ thăm dò hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT