*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Linh Trang ý thức được có gì đó không đúng, thoáng căng thẳng nói với chị cả: “Chị cả, chị và Dư Nhân đều trắng như vậy, đứa nhỏ này sinh ra sao lại vàng như vậy? Hay là bị bệnh vàng da?”

Bà Dư vừa tán gẫu điện thoại xong đi tới, nghe thấy Linh Trang nói, bà Dư chợt cảm thấy không ổn: “Chẳng lẽ là bệnh viêm gan?”

Chị cả nói: “Chẳng trách mấy ngày nay bé đặc biệt quấy khóc”

Linh Trang và bà Dư ôm đứa bé đi tới bệnh viện thị trấn, nhưng nơi này là vùng núi điều kiện của bệnh viện vô cùng thô sơ, bác sĩ đề nghị đưa tới bệnh viện tuyến trên.



Bà Dư kéo tay Linh Trang, vỗ lên mu bàn tay cô, từ ái khuyên: “Linh Trang, cháu nghe mợ Thanh nói một câu, bảo vật dễ kiếm, người yêu khó tìm. Cháu không nên vì Dư Thiên An mà từ bỏ ngài Quân tốt như vậy. Lại nói, cái chết cháu còn không sợ, còn sợ một Dư Thiên An?”

Linh Trang ngây người. Khuôn mặt thanh tú đỏ lên, ngập ngừng nói: “Mợ Thanh, mợ có phải biết cháu…”

“Mợ biết buổi tối cháu không ngủ ngon, biết cháu ngược đãi thân thể của chính mình. Linh Trang, rõ ràng cháu đã trải qua thống khổ như vậy, mà cháu có thể căn răng lén lút nhịn xuống.

Cháu kiên cường như vậy, mà lại sợ Dư Thiên An hay sao?”

Con ngươi Linh Trang rưng rưng, uể oải suy sụp nói: “Đúng đấy, cháu cũng đã bị Dư Thiên An bức đến đường cùng, nhưng cháu chỉ có thể lựa chọn nhắn nhục chịu đựng. Cháu cũng chán ghét tính tình nhu nhược của mình. Cháu cũng muốn nỗ lực phản kháng, nhưng cháu chỉ sợ anh Quân sẽ khó chịu?”

Bà Dư cũng từng trải qua sự tuyệt vọng như Linh Trang, đối mặt với Linh Trang đang rơi vào hoàn cảnh éo le, bà Dư dùng kinh nghiệm cả đời mình trải qua dạy cô: “Linh Trang, nếu như một người mất đi năng lực yêu thương bản thân mình, thì làm thế nào đi yêu thương người khác đây?

Lúc trước cháu vì Hàn Quân suy nghĩ, nhưng ít nhất cháu nên đối xử tốt với bản thân mình trước”

Ánh mắt Linh Trang nhìn lại cánh tay đang bị băng bó bởi thắt lưng ngọc của mình, nơi đó có mười mấy vết thương, đều là dấu viết tự ngược đãi mình sau những đêm cô bị bệnh tật hành hạ đến sống không bằng chết.

Cô sâu sắc tỉnh lại sau lời nói của bà Dư.

Xác thực, bây giờ cô, gầy còn hai mấy cân, gầy trơ xương, nhìn qua người mỏng như tờ giấy.

Ngay cả bản thân mình còn không lo được, lấy đâu ra năng lực yêu thương người khác?

Đối với tương lai của cô, cô lại lần nữa lâm vào hoang mang.

Châu Phong Ông cụ Niên quyết định đi Hà Nội, cứu vấn trái tìm của cháu trai Chiến Hàn Quân. Mà trước khi đi, Chu Mã chợt xuất hiện trước mặt ông cụ, quỳ xuống cầu xin ông cụ nói: “Ông ơi, van cầu ông cho cháu đi cùng. Chu Mã đã không còn người thân, mọi người chính là người thân duy nhất của cháu, mọi người đi đâu, cháu sẽ đi theo tới đó”

Ông cụ rất là khó xử, dù sao cũng bởi vì Chu Mã, nên Chiến Hàn Quân và Nghiêm Linh Trang mới đi tới bước đường này. Nhưng nếu từ chối Chu Mã đáng thương như vậy, ông lại không đành lòng Cuối cùng Dư Thiên An đưa ra chủ ý giúp ông: Chu Mã là con gái của Chiêm Sơn. Chiêm Sơn cũng có ơn với ông cụ Chiến, có thể ông cụ Chiến cũng muốn gặp con gái của ân nhân”

Bà ta có mưu đồ, ông cụ Chiến nuôi lớn Chiến Hàn Quân, năm đó thế hiện uy nghiêm với Chiến Hàn Quân, mới làm cho Chiến Hàn Quân lấy người con gái bản thân mình không thích là Lạc Thanh Du.

Chiến Hàn Quân có thể cho Lạc Thanh Du một ngoại lệ, đương nhiên cũng có thế cho Chu Mã một ngoại lệ. Chỉ cần ông cụ ra tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play